Ngày hôm sau lên lớp, tiết học đầu tiên vẫn gặp Tôn Dịch, Thôi Kiệu Hôn nghe theo Lục Phiến Nhu hít thở mấy hơi.
Lấy hết can đảm, hết giờ cô lập tức ôm tập chạy lên lấy cớ hỏi bài, sau đó hẹn anh giữa trưa sẽ đến văn phòng gặp riêng.
Khuôn mặt Tôn Dịch như muốn nở hoa.
“Như thế nào?” Hai người Lý Nhĩ Vy và Tường Lệ sau khi tan giờ dã nhanh chóng chạy sang khoa chính trị tụ một chỗ với hai người Thôi Kiệu Hôn.
Bọn cô ngồi trên ghế đá, Thôi Kiệu Hôn vừa ăn bánh bao vừa nói: “Thì hẹn nói chuyện riêng chứ sao.”
“Biểu cảm thầy ấy như thế nào?” Lý Nhĩ Vy hỏi.
“Rất là phong phú.” Thôi Kiệu Hôn phì mũi: “Thầy Tôn nói tớ đến sớm một chút, chiều thầy có việc bận.”
“Vậy thì sao bây giờ không đến gặp luôn đi, đợi chờ cái gì nữa!” Tường Lệ vỗ đùi Thôi Kiệu Hôn một cái, giọng điệu nâng cao tỏ vẻ không vui.
Thôi Kiệu Hôn nhăn mày, sau đó lấy tay chỉ chỉ cái bánh bao trong miệng mình, ý nói đang ăn sáng. Ba người còn lại thấy thế thì không thèm đếm xỉa đến cô nữa, quay mặt nói chuyện khác.
Đúng lúc này, đột nhiên chuông điện thoại của Lục Phiến Nhu vang lên.
Cô ấy nhìn số điện thoại, sau đó nhanh chóng bắt máy: “Sao thế Vũ Khôi?”
“Hả? A, biết rồi biết rồi, một lát lại gặp sau nhé.”
Nói xong Lục Phiến Nhu nhanh chóng tắt máy, mọi người tò mò nhìn cô ấy. Sau một lúc yên lặng, Lục Phiến Nhu mới nói: “Vũ Khôi gọi.”
Ai chẳng biết điều đó? Ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-yeu/1199760/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.