Hữu Giang vừa ngẩng đầu lên thì đã chạm phải ánh mắt cậu. Trần Mạnh Trường cách anh chỉ khoảng 10 bước chân. Cậu ngại ngùng đi đến:
- Ờm cái đó.. cậu chưa về à?
- Ừm. Giờ này rất khó bắt xe..
Mặc dù rất ngại ngùng nhưng nếu sau này lại gọi Hữu Giang đến thì sẽ càng ngại ngùng hơn. Suy ngẫm hai giây cậu hạ quyết tâm:
- Cậu đánh dấu tôi nhé.
Hiểu được ý tứ trong câu nói này. Vừa nói xong cậu đã lập tức hoảng sợ đến lắp bắp, nói năng cũng lộn xộn:
- Ý.. ý tôi là tôi cần đánh dấu bổ sung... Không không phải... Tóm.. tóm lại là kỳ thi tới ..
Thật sự là quá ngại rồi! Đã biết ý nghĩa của đánh dấu tạm thời nên cậu cũng chẳng thể nói chuyện tự nhiên như không nữa. Như vậy có khác gì biến thái chứ? Huống hồ Hữu Giang còn từng tỏ tình với cậu. Cậu như vậy có tính là đang chơi đùa tình cảm của người khác không?
Trái ngược với vẻ mặt đỏ bừng, lúng túng của cậu, Hữu Giang dường như rất bình tĩnh thưởng thức, khoé miệng còn hơi không kiềm chế được mà giương lên.
Đỉnh đầu cậu bị một bàn tay ấm áp xoa xoa khiến mái tóc vừa mới vuốt gọn gàng giờ lại rối tung lên. Dạo gần đây hình như Hữu Giang rất thích xoa đầu cậu nhỉ? Nếu là người khác có lẽ đã bị cậu cho một đường quyền rồi. Nhưng nếu là Hữu Giang... Tạm.. tạm tha cho cậu vậy. Con nít con nôi dám xoa đầu bậc cha anh đúng là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3679130/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.