Ôm cái đầu đau nhức tỉnh dậy, mất hai giây cậu mới nhận ra đây là bệnh viện. Hữu Giang đang ngồi trên ghế mặt vùi trong cánh tay cúi thấp đầu. Thấy cậu tỉnh lại Hữu Giang vội đỡ cậu ngồi tử tế rồi đi gọi bác sĩ. Bác sĩ cẩn thận khám cho câu măt đen như đít nồi:
- Không phải đã dặn cậu không được tùy ý sử dụng thuốc ức chế sao? Cậu không nghe nếu có chuyện gì xảy ra trách nhiệm thuộc về ai?
Nhìn số liệu không có gì bất thường, bác sĩ già kia mới thở phào nhẹ nhõm:
- Ốn định lại rồi. Không có vấn đề gì lớn. Sau này không sử dụng thuốc ức chế liều cao là được.
Cậu liếc Hữu Giang một cái rụt rè hỏi:
- Vậy có cần nhập viện không ạ?
Bác sĩ một bên ghi chép bên kia ra hiệu cho y tá truyền nước cho cậu ôn tồn bảo:
Để yên tâm thì cần ở viện theo dõi 1 tuần còn tùy trường hợp. Nếu cậu muốn xuất viện sớm về nhà ăn Tết thì làm thêm một vài xét nghiệm rồi ở lại hai ngày nếu không có gì bất thường có thể làm thủ tục.Vâng.Đợi bác sĩ đi rồi cậu mới khẽ kéo tay áo Hữu Giang:
- Tôi... sao tôi.. tôi đến bệnh viện kiếu gì thế?
Hữu Giang hít một hơi ngồi xuống mép giường trong giọng nói vẫn còn vương lại chút sợ hãi run run:
Tôi về tìm sạc điện thoại.. Thấy cậu ngất xỉu trước cửa phòng bên cạnh là..một kim tiêm.A.. tôi đột nhiên đến kỳ mẫn cảm cũng không biết tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3645033/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.