Kỳ nghỉ tết này bọn họ được nghỉ hơn 1 tuần. Ai nấy đều cực kỳ háo hức, buổi học cuối cùng căn bản không thế nghe lọt thứ gì nữa. Thầy cô cũng chỉ biết bất lực. Vừa tan học đám học sinh liền ùa ra lán xe rủ nhau đi phượt, đi trà chanh, trà sữa. Mấy đứa nhóc vui vẻ cười đùa khoe giày mới, xe mới,... Hình ảnh ấy như thu vào trong tầm mắt cậu. Đẹp một cách lạ thường. Thì ra thanh xuân là như thế. Kiếp trước cậu chỉ chuyên tâm vào học hành, đôi lúc quá mệt mỏi sẽ trốn học đi quán net hay ngủ vùi ở nhà. Không biết từ bao giờ xung quanh cậu lại trở nên náo nhiệt, chân thành đến vậy. Là họ, là những đứa nhóc này đã cho cậu một lần nữa cảm nhận được niềm vui của tuổi trẻ, niềm vui của học sinh cấp 3.
Những bóng lưng kia xa dần, cũng không còn nghe tiếng còi xe inh ỏi nữa. Bên cạnh cậu đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc:
- Đi thôi. - Hữu Giang bung ô ra, che cho cậu.
Cách trường không xa nên hai người vẫn thường đi bộ. Tiết trời bây giờ đã vào xuân mưa phùn bay bay trông thì có vẻ thơ mộng đấy nhưng thực sự rất khó chịu. Đường lúc nào cũng ẩm ướt, trơn trượt, trong không khí luôn văng vẳng một mùi ẩm mốc.
Cậu nhích lại gần, cố gắng hít lấy mùi nho thơm chín trên người Hữu Giang. Ý nghĩ này vừa xoẹt qua, cậu liền lập tức hoảng sợ: Mình... mình sao lại biến thái như thế chứ? Cậu cúi đầu xuống, rúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3645032/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.