Cạch cạch.. Hữu Giang đẩy cửa, trong nhà không bật đèn.
- Trường ơi! Hôm nay đi khám thế nào? Cậu bị sao thế?
Xung quanh yên ắng không có tiếng đáp lại. Chẳng lẽ giờ này còn chưa về? Cậu đến chân cầu thang, đang định về phòng thì bỗng ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm sánh như trào ra từ khe cửa đang khép hờ kia. Hình.. hình như là mùi của omega. Sao lại có omega trong phòng của Trần Mạnh Trường? Tim cậu hẫng một nhịp..
Kẽo kẹt.. cánh cửa bị đẩy ra. Mạnh Trường bám vào tường cực kỳ mệt mỏi đi đến:
Đưa tôi thuốc ức chế của cậu.. tôi quên chưa mua rồi.
Hả..à à. - mất vài giây Hữu Giang mới phản ứng được chạy lên phòng.
Lúc bàn tay đưa lọ thuốc kia qua anh vô tình chạm vào tay cậu. Nóng.. nóng quá! Bình thường anh đến kỳ nhạy cảm khó chịu cũng không đến mức thế này. Anh lo lắng hỏi:
Cậu.. cậu ổn chứ?
Cậu mở nắp lọ thuốc trực tiếp đổ vào miệng... Đắng ngắt. Nhưng hầu như không có tác dụng. Ngoài đầu óc tỉnh táo hơn chút thì cơ thể vẫn nóng như bốc lửa. Uống nốt ly nước trên bàn cậu nặng nề gọi:
Bạn cùng nhà! Tôi nhờ cậu chút việc được không?
Hữu Giang khó hiểu lại gần, lấy tay che hết nửa khuôn mặt chỉ chừa lại mỗi đôi mắt nhưng đuôi mắt ấy cũng nhiễm sắc hồng.
Cậu giúp tôi cắn một cái. Vào cổ ấy. Cám ơn.
Hữu Giang ngây ra khuôn mặt càng thêm đỏ. Anh chưa bao giờ thấy một omega cởi mở như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3644401/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.