Ngay ngày hôm sau cậu tức tốc đến bệnh viện. Hữu Giang đi học một mình hoàn toàn không có tâm trạng thi thoảng lại đưa mắt về chỗ cậu ngồi cả ngày cứ xị mặt ra trên mặt như viết 3 chữ: chớ có lại gần. Vũ Thanh Hà đi thu bài tập cũng toát mồ hôi hột. Cô rón rén lại gần, hơi khom người xuống, nhẹ giọng hỏi:
Giang..mày có nộp bài tập không.. có.. có cần đáp án luôn không? Tôi vừa gửi đáp án trong nhóm rồi á.. không thì đáp án trên giấy nè cậu chép lại nhanh nhé - Vừa nói cô vừa rút luôn quyển vở của cậu bạn bàn bên.
Hữu Giang không thèm ngẩng mặt lên, cúi xuống tiếp tục chơi điện thoại:
Không nộp!
Tôi lạy ông đó! Tôi biết là bạn làm rồi mà. Bạn mà không nộp cả lớp phải nghe chửi cùng tội bọn tôi lắm!!! - Vũ Thanh Hà nài nỉ
Có lẽ vì không chịu được tiếng ồn từ cái loa chạy bằng cơm này Hữu Giang đành xoay người lấy cuốn vở trong ngăn bàn ném lên bộ dạng như thể đang nói: cầm và cút. Thanh Hà làm đúng như ý nguyện của hắn nhanh nhẹn cầm lấy, dùng vận tốc ánh sáng để rời khỏi bàn cậu. Cũng không biết ông nội này bị làm sao từ sáng đến đã luôn xị mặt như ai nợ tiền cậu ta không bằng.
Ở bệnh viện Trần Mạnh Trường không biết có phải sáng ra đã dẫm phải phân chó hay không mà vô tình chạm mặt ông em họ.
?? Sao nhóc lại ở đây. Có chỗ nào không khoẻ à? Hay em đi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3644400/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.