Thẩm Âm Âm hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không đúng.
Địch Việt là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác bỗng dưng thò qua hỏi: “Cuối cùng hôm qua hai người chơi cái gì?”
Thẩm Âm Âm suy nghĩ.
Tình huống tối qua quả thật rất ngượng ngùng, hiểu lầm anh muốn đánh nhau, làm phiền anh nói chuyện với bạn bè, cuối cùng lại liên lụy anh phải cùng mình đi xe bus, còn giúp cô cầm balo cả một đường.
Lại nói tiếp thì hôm qua quả thật là gây phiền phức cho cậu chủ này thật.
Anh ngày thường tự cao tự đại, không cho ai mặt mũi, tính tình ác liệt không tả được.
Nếu nói hôm qua anh xách balo cho mình, hình như sẽ tổn hại mặt mũi của anh.
Cô cẩn thận lắc đầu: “Không có gì.”
Thẩm Âm Âm không biết, qua lý giải của Địch Việt, càng không chịu nói, thì càng giấu đầu lòi đuôi.
Tục ngữ nói, nói càng ít, suy diễn càng nhiều.
Người trong cuộc không chịu nói gì hết, vậy chứng tỏ có rất nhiều chuyện không thể nói.
Tại đây vài giây thời gian, ngủ đến làm không rõ trạng huống Lục Quyết rốt cuộc chịu tỉnh lại.
Anh nhận ra có gì đó không đúng.
Rất không thích hợp.
Ban nãy anh nhìn thấy Thẩm Âm Âm, phản ứng đầu tiên là nghĩ bản thân đang ở nhà, ngủ thêm vài giây, Lục Quyết nhớ tới, hôm qua anh đâu có về nhà.
Dù có ở nhà thì Thẩm Âm Âm cũng không thể xuất hiện trong phòng anh.
Con nhóc này trốn anh còn không kịp.
Lục Quyết từ từ tỉnh lại, dựa vào ghế ngồi, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-mo-xanh/466465/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.