Tạ Nhiên nhìn Khương Mục, trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều chuyện, chuỗi trân châu phỉ thuý còn nằm ở trong ngăn tủ kia; khi còn nhỏ nắm tay Khương Mục đi qua giáo đường; lần tới Hokkaido ngắm tuyết cậu té ngã một cái, sau lập tức ăn vạ trong lồng ngực của Khương Mục không chịu đứng lên; mười lăm tuổi nói phải nướng bánh kem cho Khương Mục, kết quả Khương Mục đứng bên cạnh chỉ đạo hết các công đoạn…
Còn có năm ba mẹ cậu qua đời, ngày hè cực kỳ ẩm ướt oi bức, hoa trong vườn cũng ủ rũ theo, trong không khí tràn ngập hơi thở uể oải.
Khương Mục tìm được cậu ngồi ở trong góc, khóc đến gần như kiệt sức, nói với cậu, anh trai sẽ mãi mãi ở đây, sẽ chăm sóc cho cậu một đời một kiếp.
Đọc truyện tại
Cậu còn nhớ rõ ngày đó trên người Khương Mục dính mùi khói thuốc nhàn nhạt, không có hương bạc hà tươi mát dễ ngửi như bình thường, cậu chôn đầu bên cổ Khương Mục, khóc ướt cả bả vai hắn.
Hiện giờ Khương Mục quỳ một gối ở trước mặt cậu, ngửa đầu, khuôn mặt thành thục tuấn mỹ hơn năm đó rất nhiều, hỏi cậu có muốn ở bên hắn cả đời hay không.
Tạ Nhiên hít mũi một cái, đôi mắt hồng đến đáng thương, giọng nói cũng khàn khàn, nhỏ giọng nói, “Muốn.”
Cậu thấy Khương Mục nở nụ cười, cặp mắt màu xanh xám xưa nay vẫn luôn lãnh đạm kia, dưới ánh nắng lấp lánh như viên kim cương.
Cậu không nhịn được, cao giọng hơn một chút, lại lặp lại lần nữa, “Muốn.”
Cậu muốn Khương Mục vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-bac-ha/1796876/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.