Đây có lẽ chính là một lời tỏ tình không đúng lúc nhất trên đời, thiên thời địa lợi nhân hoà – một thứ cũng không phù hợp.
Thật ra thời khắc Tạ Nhiên nói ra đã thấy hối hận rồi.
Cậu nói ra thì Khương Mục nên làm sao bây giờ, hoàn toàn buông bỏ ân oán giữa người lớn, yên bình hạnh phúc ở bên mình cả đời? Hay là dứt khoát từ bỏ cậu, hoàn thành đạo nghĩa của một đứa con trai?
Cậu không muốn dồn Khương Mục rơi vào tình cảnh như vậy, cậu chỉ cần được ở bên cạnh Khương Mục thôi, cũng đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Nhưng cậu cũng không chịu nổi Khương Mục dùng ngữ khí tựa như bản thân hắn chính là tội nhân, không chịu nổi Khương Mục rõ ràng không nên cong eo, nhưng lại gánh toàn bộ trách nhiệm trên vai chỉ vì cậu.
Bọn họ rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt*, là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư.
(*) đôi bên đều có tình cảm với nhau.
Nhưng cậu biết, Khương Mục lại không biết.
–Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.
Cậu còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên nói như thế nào, lại bị Khương Mục nắm chặt tay kéo đi ra ngoài, từng cơn gió mạnh bên trong nghĩa trang thổi lên mặt bọn họ, cậu quay đầu lại, thấy hai bó lan hồ điệp đặt trước bia mộ của ba mẹ cậu và ba mẹ Khương Mục, nhìn từ xa giống như một đám bươm bướm đang đậu trên mảng đất trống màu trắng.
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-bac-ha/1796875/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.