Thiên hà chầm chậm chảy.
Những ánh đèn nhấp nháy phản chiếu bầu trời đêm, che bớt đi phần nào ánh sáng rực rỡ lặng yên.
Triệu Vanh ngồi ở mép cửa sổ, nghiêng đầu rũ mắt, phân nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối làm người khác không nhìn rõ được nét mặt.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu.
"Quý khách?" Người phục vụ gọi cậu, có chút khó xử nhìn, "Chúng tôi gần sắp đóng cửa, ngài....."
Triệu Vanh quay đầu lại, mới phát hiện đèn xung quanh đều đã tắt, trong quán chỉ còn vài nhân viên phục vụ mặc đồng phục mệt mỏi đi tới đi lui.
Chỗ này chỉ còn lại một mình, không biết có phải bởi vì cậu còn ở lại hay không mà đèn vẫn còn sáng.
Cậu liếc nhìn điện thoại --- hơn 9 giờ.
"Ngại quá." Cậu nhanh chóng đứng dậy.
Bước ra khỏi tòa nhà có nhà hàng, làn gió lạnh cuối thu đột nhiên ùa vào trong cổ.
Triệu Vanh giơ tay buộc chặt khăn quàng cổ hơn.
Sức khỏe của cậu không được tốt, bị gió thổi như vậy khiến da thịt cảm giác lạnh buốt, cũng làm cậu tỉnh táo hơn nhiều.
Vừa rồi có chút không lựa lời mà nói. (Truyện được đăng duy nhất tại wordpress và wattpad Lại Trùng CCung)
Cậu đáng lẽ nên tiếp tục giữ bình tĩnh, lịch sự cúp cú điện thoại kia, lý trí nói với Kiều Nam Kỳ bọn họ bây giờ không nên thường xuyên liên hệ.
Phải giữ thể diện cho nhau tới cuối cùng, như vậy mới là cách xử lý tốt nhất.
Nhưng khi cậu nghe thấy câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/3426953/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.