Thư Minh Yên vào phòng của Mộ Du Trầm rồi mới phát hiện, không chỉ có quần áo, ngay cả sữa rửa mặt và đồ dùng hằng ngày của cô, cả những quyển sách cô thường đọc, tất cả đều được dì Dung chuyển sang bên này.
Cũng quá… tích cực rồi nhỉ.
Ông cụ sợ hai người họ sau khi lĩnh chứng về sẽ không ở chung sao?
Thư Minh Yên đứng ngay cửa phòng tắm, trì trệ một lát, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Mộ Du Trầm bước ra từ phòng chứa đồ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Em tắm trước hay tôi tắm trước?”
Thư Minh Yên ậm ừ một chút, vội nói: “Anh tắm trước đi.”
Vốn dĩ kế hoạch của cô là lên lầu lấy quần áo, sau đó thuận tiện tắm rửa trong phòng luôn, ai ngờ một phút lơ là đã bị chuyển sạch đồ, ngay cả sữa tắm dầu gội cũng không còn.
Bây giờ tắm ở phòng Mộ Du Trầm, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, cứ từ từ thôi.
Mộ Du Trầm cũng không nói gì, anh gật nhẹ đầu, xoay người trở lại phòng để đồ, lấy một bộ quần áo mặc ở nhà.
Lúc đi ra, Thư Minh Yên vẫn còn đứng đó ngây ngốc, thoạt nhìn có chút dè dặt, không biết phải làm gì.
Mộ Du Trầm nghĩ một lát, mở miệng: “Nếu không thì em tắm trước đi?”
Anh cho rằng nếu Thư Minh Yên tắm xong trước thì cô sẽ lên giường nằm, có thể sẽ không mất tự nhiên như vậy.
Thư Minh Yên vẫn còn đang nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cô chỉ lo chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruoc-hon/3357858/chuong-15.html