Trên đỉnh tòa nhà vang lên tiếng cầu cứu của cảnh sát: “Cảnh giám Quý xảy ra chuyện rồi, mau gọi xe cấp cứu đi.”
Trần Hàn chuẩn bị chạy lên sân thượng, nhưng lại bị Tôn Hoàn ngăn lại, ông ấy nhìn theo ánh mắt Tôn Hoàn, từng chiếc xe của nhà báo, phóng viên đang kéo tới vây kín đường lớn.
Hết cách, Trần Hàn chỉ đành dừng bước, ở lại khống chế cục diện, sau đó ra hiệu cho Tiểu Đặng đi ứng phó với bên truyền thông.
Tiểu Đặng lập tức đưa mấy cảnh sát tới chặn vô số phóng viên bên đường lại.
___
Khi Thư Trừng nhìn thấy Quý Phạm Thạc, anh đang nằm trong phòng bệnh VIP, hai mắt nhắm nghiền, không màng thế sự.
Cô mặc kệ ánh mắt của hai cảnh sát trong phòng, chạy tới bên giường bệnh, còn chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tuôn rơi.
Hai người canh chừng Quý Phạm Thạc thấy vậy bèn nhìn nhau, rồi thức thời rời đi, khẽ đóng cửa lại.
Thư Trừng cầm tay phải băng bó chi chít của Quý Phạm Thạc, bật khóc nức nở. Cô khóc đau lòng như một đứa trẻ, có rất nhiều lời nghẹn lại trong cổ họng, nhưng tất cả đều hóa thành giọt lệ chua chát.
Không biết bao lâu sau, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên một giọng nói: “Không ngờ em cũng có lúc ồn thế.”
Thư Trừng sững sờ, tiếng khóc dừng lại, cô cúi đầu nhìn người trên giường bệnh.
Lúc này Quý Phạm Thạc đang mỉm cười, hai mắt nhìn cô tựa như ánh sao.
Chuyện gì vậy? Lẽ nào đã bắt đầu hồi quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruoc-em-ve-dinh-bang-vu-an/2854027/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.