Ánh mắt Kiều Lộc bối rối, cô nhìn về phía sau lưng Thẩm Tùng Lam, không nhìn anh nữa.
Thấy Kiều Lộc không trả lời, Thẩm Tùng Lam cũng không nản lòng, chỉ cười đầy ẩn ý nói: “Vị học trưởng kia của cậu rất quan tâm cậu a.”
Kiều Lộc chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi nói: “Lúc ở đại học, học trưởng chiếu cố tớ rất nhiều.” Tuy rằng việc chiếu cố này chủ yếu là dạy học, cô đi theo Chu Hoài Thời cũng học hỏi được rất nhiều.
Thẩm Tùng Lam lâm vào trầm tư: “Thật sao?”
“Ừm.” Kiều Lộc tự nhiên không nghe ra ý khác của lời nói này, tiếp tục giải thích, “Lúc vừa mới bắt đầu học y thành tích của tớ rất tệ, còn thi trượt. Sau đó học trưởng bị điều tới để dạy thực tập cho chúng tớ, bị mắng rất thảm. Cũng may tuy rằng anh ấy rất hung dữ, nhưng dạy cho tớ rất nhiều điều.”
Học Y thực sự rất khó, cái khổ này cô đã trải nghiệm, nếu không phải như vậy Bì Thanh Thanh cũng sẽ không lén đổi chuyên ngành mặc dù bị gia đình ép buộc học ngành này.
Thẩm Tùng Lam nhìn cô, đáy mắt tràn ngập phức tạp, “Vậy lúc cậu khó khăn nhất, anh ta vẫn luôn ở bên.”
Anh đột nhiên có chút chua xót cùng hối hận, nếu lúc ấy lựa chọn học y có phải hay không có thể học cùng Kiều Lộc, có thể giúp cô chia sẻ những vất vả ấy.
“Cho nên tớ vẫn luôn kính trọng học trưởng, nếu không phải có anh ấy, khả năng tớ cũng không tốt nghiệp được.” Kiều Lộc thở dài nói.
Thẩm Tùng Lam nhướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073056/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.