Kiều Lộc nhìn chằm chằm Thẩm Tùng Lam một hồi, cuối cùng thở dài nói: “Quên đi.”
Chưa kể hiện tại cô còn bận công việc không có thời gian, hơn nữa nghĩ đến cảnh tượng cô đi gặp gia đình Thẩm Tùng Lam như thế nào cũng thấy quỷ dị.
Thẩm Tùng Lam nghe xong lời này, trong lòng cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào, bởi vì anh cảm nhận được Kiều Lộc còn chưa hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng thế sự khó lường, anh cũng không ngờ được thời điểm mấu chốt, ông nội lại đột nhiên trải qua cuộc phẫu thuật.
Dù sao đi nữa, bây giờ còn chưa quá muộn để khắc phục, anh nhíu mày một lúc nói: “Cậu bây giờ muốn về nhà sao? Tớ đưa cậu về.”
Kiều Lộc lắc đầu nói: “Không cần.” Cô còn chưa ổn định cảm xúc của mình, tạm thời không muốn ở một mình với anh.
Thẩm Tùng Lam cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là lui về phía sau một bước, “Được.”
Kiều Lộc cảm thấy nhẹ nhõm, đôi mắt vẫn còn chút ủ rủ, “Vậy, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Kiều Lộc xoay người đi về phía trạm xe buýt, Thẩm Tùng Lam nhìn bóng dáng cô, có chút cười khổ.
Một lúc sau, một âm thanh của nam nhân truyền tới từ sau lưng Thẩm Tùng Lam: “Cậu là Thẩm Tùng Lam đúng không, tôi là Chu Hoài Thời, chúng ta nói chuyện một chút.”
Thẩm Tùng Lam quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, lập tức nhận ra đây là học trưởng của Kiều Lộc.
***
Mấy ngày nay Kiều Lộc thất thần, Chu Hoài Thời vẫn luôn thấy, thừa dịp nghỉ ngơi, anh kêu cô ra hỏi thăm tình hình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073055/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.