“Con ở cùng với Tiểu Đan nhé, do cũng đột ngột nên ông chưa sắp xếp được phòng kịp lúc để con nghỉ ngơi.”
Ông ngoại cười hiền nói với Hoàng Nguyên. Đến giờ ông vẫn chưa tin mình lại có được người cháu rể xuất chúng như vậy. Cũng phải khen cháu gái ông nữa mới đúng.
Hoàng Nguyên gật đầu cúi gập người 90 độ cung kính rồi đáp:
“Dạ con với Đan nhi đã chung sống từ lâu nên ông đừng lo mấy việc này. Với lại mọi người cũng đừng trách mắng cô ấy chưa cưới mà đã sống cùng con. Đây là ý của con thưa ông, con chỉ muốn ở cạnh chăm lo cho cô ấy chu toàn thôi. Công việc của Đan nhi có đôi lúc bận rộn, Hà My cũng nhiều việc nên không thể để mắt tới Đan nhi. Con nói cô ấy về sống cùng cũng là vì thế đó ông.”
Ông ngoại cười khà khà vỗ vai Hoàng Nguyên rồi nhìn sang Huỳnh Đan đang ngại ngùng cúi đầu bẽn lẽn. Ông nói:
“Ta biết tuổi trẻ các con thích được tự do và làm những điều mình thích. Hai người yêu nhau thì phải gần gũi thật nhiều mới có thể giữ lửa trái tim. Miễn là các con chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình thì không có việc gì cả. Ta bây giờ cũng nên hoà nhập hiện tại nếu cứ cổ suý mãi thì bà các con ở trên trời cũng không vui. Bà ấy cũng có nhiều suy nghĩ hiện đại lắm ấy chứ, Tiểu Đan giống bà ngoại hơn cả hai đứa con của cậu nó. Tiếc là bà ấy đi sớm không thể cùng ông chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619797/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.