Ngay lập tức Thẩm Nguyên Lê hiểu được ý của cô, anh ấy dừng lại một lát rồi đỡ Triệu Lộc Khê dậy: “Cô Tô, trợ lý của quản lý Triệu đi vệ sinh, tôi ở đây chờ trợ lý với cô ấy. Cô đưa hai người về sẽ rất phiền phức.”
Triệu Lộc Khê tham gia buổi tiệc tất nhiên phải dẫn theo trợ lý, nếu bây giờ cô đưa hai kẻ say rượu này về thì rất bất tiện. Nhưng khi nhìn đến Thẩm Nguyên Lê lại giống như người rất biết tiến biết lùi, cả người tản ra khí chất của một thư sinh, ngay cả khi đưa tay đỡ Triệu Lộc Khê cũng như một quý ông lịch lãm, chắc chắn là người tốt, nên có thể để anh ấy chờ trợ lý với Triệu Lộc Khê.
Trên lưng ngày một nặng, nếu không đi nhanh thì cô không còn sức nữa, cô đang định đồng ý thì Triệu Lộc Khê được Thẩm Nguyên Lê đỡ bỗng nhiên không chịu đứng yên nữa.
Cô ấy giãy dụa muốn thoát khỏi tay Thẩm Nguyên Lê, vươn ngón trỏ chỉ vào anh ấy, vẻ mặt hờn giận, giọng nói hùng hùng hổ hổ: “Anh, anh... Là... Một tên cặn bã.”
“Không phải... Người.”
“Người mặt thú... Lòng.”
“Lòng... Hiểm ác.”
Tô Uyển Âm: “...”
Người này còn biết cách chơi thành ngữ Solitaire nữa cơ à.
Triệu Lộc Khê xuất hiện ở đây đương nhiên là để đàm phán với người ta, vậy mà cô ấy đã uống đến như này rồi đối phương vẫn không chịu nói rõ ràng, chứng tỏ trong lần hợp tác này cô ấy là người yếu thế hơn. Bây giờ uống rượu, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-nho-nho/3390987/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.