Tôi chạy lại đánh vào người Tuấn liên tục, quên mất rằng mình đang trong shop. Tôi còn mở miệng trách móc:
\- Mày nghĩ gì mở mồm bảo tao giống lợn HẢ? Làm gì có lợn nào đẹp như tao?
Bực tức trong lòng quá lớn, tôi không thể kiếm soát được mình đang nói cái gì.
\- Có nhớ\, mày không biết à?
\- Đâu\, con lợn nào mày nói tao nghe?
\- CON LỢN HƯƠNG\! Há há\.
Có ai đó làm ơn phi con dao ra cho tôi đánh chết cái tên ngạo mạn này với, tôi sống hiền lành quá rồi!!!!!!
Vừa nắm cái đầu Tuấn định giật, thì vai tôi có ai vỗ.
Quay lại nhìn thấy chị nhân viên trong shop mặt có vẻ bực bội, khó chịu. Sao lại cau có như con tinh tinh thế này?
\- Quý khách vui lòng không nô đùa quá trớn trong tiệm\, có nhiều người khác đang cần thay đồ\, nên mong quý khách làm theo quy định\.
Ôi mẹ ơi, con muốn đào hố chui xuống ngay và luôn. Không những không trả thù được mà còn bị nhắc nhở trước đám đông.
Tôi nghiến răng ken két nhìn vào cái ti vi mất dạy đang cười hả hê.
\- Mua đồ xong mày chết bà mày với tao\.
Biết vì sao Tuấn cười tôi không? Có hai nguyên do: Thứ nhất tôi đã rơi đúng bẫy của Tuấn. Thứ hai trong shop giờ toàn là con gái mới lớn, ngay từ khi đặt bước chân đầu tiên vô shop, Tuấn đã hoàn toàn thu hút các chị em có mặt. Tôi cũng có chút tự hào nhưng giờ tan biết hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247887/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.