Chương trước
Chương sau


Ngày thi cuối học kỳ đã tới, ngày tháng ăn chơi đi khuất mất hôm, để tôi một mình đơn độc với bài vở.

Xuyên suốt mấy ngày nay, tôi chỉ ở trong phòng ngồi học liền mấy tiếng, hết học thì ngủ li bì, giờ giấc sinh hoạt bị đảo lộn khá lớn. Sau kỳ thi, chắc nhìn tôi không khác người ngoài hành tinh, sống tách biệt bản thân với xã hội.

\(..\)

Haizz, tôi vỗ ngực thở phào, dựa người vào Hy, hai đứa tôi vừa thi xong môn cuối cùng, bao nhiêu cửa ải đã qua được nhưng nhớ lại môn vừa rồi tôi chỉ biết cầu mong trên trung bình.

Môn gây nhức suy nghĩ thần kinh của biết bao con người " giáo dục công dân". Nào là thế giới quan duy tâm, duy vật đủ thứ... nó khá trừu tượng nên lứa chúng tôi học không biết gì cũng phải.

Nghe cô giáo dạy toàn lý thuyết thế mà ra đề toàn các câu ca dao, thành ngữ lạ ngoắc, chưa bao giờ tôi đọc những câu ấy, cứ hỏi nghĩa với các thứ tào lao, tổ tiên tôi có từ mồ trỗi lên cũng không trả lời được.

Đợi cho tâm trạng bình ổn, tôi kéo tay Hy chạy qua phòng thi của Tuấn, không biết đề rồi có làm khó Tuấn không, chứ ai trong phòng tôi cũng than trời than đất.

\- Tuấn, nãy thi tốt không?
\- Trời, sao làm khó được tao.
\- Mạnh miệng ghê, ra điểm thấp hơn tao, địch cho vô mặt.
\- Hai đứa bây dơ vừa thôi, địch thúi còn tỏ vẻ hay.

Ba đứa tôi đứng nói giỡn, cười đùa không thèm quan tâm lời nói xung quanh. Bị Tuấn đẩy ra phía sau, tôi đụng trúng ai đó, đang định quay lưng lại xin lỗi thì tiếng nói chua ngoa cất lên:

\- Giỡn ra chỗ khác mà giỡn, không thấy ảnh hưởng đến ngưới khác hả?

Tiếng chua ngoa ấy thuộc về chị Trinh lớp tôi, ôi thật xui xẻo, đụng ai không đụng sao cứ phải con nhỏ trời đánh này, oan gia ngõ hẹp quá mức cho phép.

\- Tao lỡ ý xin lỗi. Nhưng còn việc mày bảo tao làm ảnh hưởng đến người khác, tao ảnh hưởng cái gì của mày? Mày nhìn khắp xung quanh thử xem, ai nấy cũng đang đùa giỡn và hiện tại chỗ này cũng chẳng phải của mày, mắc gì tụi tao phải ra chỗ khác?

\- Đã sai còn to mồm, im đi con xấu xí!

Nghe nhỏ điên sỉ nhục mà máu tôi dồn muốn banh não, với thể loại này không nên đôi co quá nhiều, càng đôi co càng trở thành một đứa ngu y hệt.

\- Hừ, nói không lại đâm ra chê người khác xấu xí, xin lỗi, tao đẹp bên trong đủ rồi, đẹp cả bên ngoài thì có hơi... chậc.. sợ ánh hào quang trên người tao làm mày mù mắt á!

Tôi cười khinh nhỏ, bây giờ rất nhiều con mắt tò mò đang dòm về phía chúng tôi.

Thích làm lớn chuyện, tôi sẵn sàng đáp trả, để xem ai nhục mặt biết liền!

Chẳng cần câu trả lời, tôi nháy mắt đểu một cái, rồi đi luôn. Đứng đó làm tổn hại bầu không khí, không tốt, không tốt xíu nào!

\*

\*

\*

\- Lâu lâu mới thấy bảo bối của chị nói lí trí phết, đáng khen! Tặng bé nụ hôn yêu dấu, moah...

Haizz, cũng may né kịp con máu dê. Ăn xong chưa chùi miệng, còn dám hôn tôi nữa. Trông miệng nó không khác gì mấy đứa nhóc dính mùi sữa, nhìn gớm gớm sao í, sợ bạn buồn nên tôi hôn trước vào má một cái.
\( Nói chuyện như cô quê tôi đầy :\)\)\) \- Tg said\)

\- Gớm, nhìn tưởng bị les không chừng.
\- Thôi thôi, bớt ganh tỵ lại cho đời đẹp hơn, kiếm đại em nào quen cho đỡ cô đơn.

Trời, thằng Tuấn mà có người yêu chắc tôi ngất tại chỗ. Cái thể loại hay " bị chập mạch" có chó mới quen bền.

\- Ê, gu người yêu mày như thế nào?

Tại không thấy Tuấn tiếp xúc với con gái nhiều nên tôi mới hỏi thử, tôi đoán gu người yêu của bạn ấy phải thuộc tầm cỡ mấy chị hoa khôi trường tôi, hoặc một tầm cao mới.

\- Ơ cái thằng này, trả lời nghe coi.

Lâu lâu, tôi thấy Tuấn toàn nghiêm túc vào những lúc tào lao, mà đã nghiêm túc thì ứ thèm trả lời bất kỳ câu hỏi của ai.

Muốn chiếc ti vi hư hỏng trở lại bình thường, tôi nháy mắt Hy, hướng đến cánh tay rắn chắc, tôi đếm thầm trong miệng từ một đến ba. Vừa dứt " ba", cả hai đứa tôi bấu mạnh vào cánh tay, phen này không mở miệng tôi làm con chó nhỏ chạy ngoài đường.

\- Đm, hết trò chơi rồi à?

Thấy tôi nói đúng không, hihi, bạn từ nhỏ không hiểu nhau thì chết quắc cho xong. Đương nhiên, tôi cũng bị Tuấn đánh một cú ngay đầu.. hơi mạnh đó nha!

\- Sao mày không đánh con kia? Nó cũng bấu mày mà!
\- Thuận tay. / Gần nhất.

Cả hai đứa cùng hô đồng thời, trông tôi có khác gì con ngốc bị bắt nạt không chứ?

\- Hai đứa bây là đồ tồi, ĐỒ TỒI!

\- Chọc người ta cho đã cái đến lúc bị chọc lại thì chửi, tính vậy có chó nó chơi.

Tôi thuận tiện dùng khăn giấy trên bàn ném vào người Tuấn, dự định ném vào người thôi, ai ngờ dính ngay mặt Tuấn.

Ném quơ quơ thôi ai ngờ dính trúng hay thật, nhưng tôi nào dám cười to, tôi còn đang ngồi gần với Tuấn đấy! Thà cái khăn nó sạch còn đỡ, đằng này cái khăn đã bị tôi dùng lau sạch mồm mép, bẩn thỉu dã man.

Ngay giờ phút đáng sợ, làm gì để bình tĩnh? Hãy hé nụ cười thật tươi, khoe hàm răng trắng sáng mang lại tự tin, đứng dậy chuồn ngay và luôn.

Hihi như tôi tính, Tuấn nổi điên trông khiếp như mấy gã tâm thần trong phim.

Điều tôi thấy có lợi trong cuộc truy đuổi đích thực là việc hai đứa tôi ăn không trả tiền, để mình Hy ở đó một mình. Thế rồi tôi không cần phải tốn tiền mà cũng được ăn một buổi no nê, thịnh soạn. Đợi mấy bữa nữa chơi thêm mấy cú như hôm nay chuẩn đét, quá xuất sắc.

\-\-\-\-\-\-\-.\-\-\-\-\-\-\-

Tuấn không có dấu hiệu ngừng truy đuổi, tôi không đủ sức chạy nữa, mệt quá!
Ngó ngang ngó dọc không thấy Tuấn đâu cả, tưởng thoát rồi, tôi tản bộ, có khi nhảy chân sáo.

Ôi căn nhà thân yêu của tôi kia kìa, chị về với em liền đây!

Đang chạy tung tăng bỗng nước từ đâu đổ rào từ trên xuống. Tôi đứng lại, trong lòng sục sôi, đứa nào to gan dám dội nước lên đầu bà?

\- Đứa chó nào dội nước thì nhìn người cho kỹ rồi hẵng đổ. Đổ oan nghiệp chết \*\* mày nha.

\- Mẹ mày, chửi tiếp coi tao xem có thồn cái ống vô họng không?

Cái tên xấu nết, con trai ai lại đi ăn thua với con gái, tôi cũng đếch sợ, gân cổ thách thức:

\- Nè, thồn tao xem.

Tôi chỉ tay vào miệng mình, giương mắt xem Tuấn làm gì kế tiếp. Nhưng điều tôi méo ngờ được, Tuấn cầm vòi nước dồn vào miệng tôi thật, một bước đi tại hạ không lường trước được.

Tôi nhanh chân thụt về, ngậm chặt miệng, sợ bị thồn thật.

\( Hổ báo thế thôi chứ cô nhà ta nhát cáy lắm!\)

Tên kia không tha cho tôi, cả người kéo tôi vào trong lòng, xịt nước đầy mặt. Hại tôi bị nghẹn nước trên mũi, ho sặc sụa, không nói được câu nào.

Hiện thân của sứ giả đến rồi, vừa mới cười chưa được bao lâu tôi nghe tiếng " bốp bốp" liên tục. Thì ra mẹ Tuấn đang cầm chổi quất liên tục vào người Tuấn.

Tuy đang trong tình trạng khó cử động nhưng tôi vẫn cười phá lên, vừa cười vừa ho.

Có tên nào vừa đắc ý thắng ngay mấy giây rồi lại thua bại trận như Tuấn không?

Dù có bị đánh cậu ta cũng không buông tôi, ôm chặt trong lòng, khung cảnh ngày hôm đó vẫn luôn dạt dào cảm xúc trong tôi.

Dạt dào ở chỗ " Một đứa cười, một đứa chịu trận". Một tiếng đánh của mẹ Tuấn, thì phát ra là tiếng cười kinh khủng của tôi .... \( coi như nữ chính hơi có vấn đề nhẹ ha hihi\)
\-\-\-\-\-\-\-.\-\-\-\-\-\-\-\-\-
❤️❤️❤️❤️ Tuần này ra hơi trễ sorry mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.