Chương trước
Chương sau
- Thích được bế như vậy sao không nói?

Cái tình huống gì đây, tự bế lên rồi tự nghĩ người ta thích. Cái logic này tôi không rảnh để chấp nhặt.

Tuấn bế tôi đi qua một vườn hoa nở tươi, vì đã tối rồi nên bên trong mọi thứ được bật đèn sáng ngời. Không thể tin được lại có một nơi đẹp đẽ đến như thế ở khoảng không gian gần biển ít ai lui tới. Tôi không biết sao Tuấn có thể tìm được một nơi tốt như vầy, muốn hỏi nhưng nghĩ đến cái tính cách này chắc chẳng trả lời đàng hoàng được cho tôi đâu.

Đến nơi Tuấn thả tôi xuống, rồi dắt tôi đi vào trong. Nhìn những thứ đồ sộ trước mắt mình, tôi không thốt nên lời. Bên trong chính là nhà hàng theo phong cách phương Tây. Nhìn cái chùm đèn óng ánh cùng với ngọn nến lung linh được đặt ở mỗi bàn ăn trong thật lãng mạn. Nội thất hầu hết được làm từ gỗ, điểm nhấn này giúp cho nhà hàng trở nên vừa cổ điển vừa mang lại sự trang trọng cần có. Tôi cứ mãi đánh giá mà quên mất cái chân bị thương của mình. Đợi Tuấn nhắc nhở tôi mới chịu vào bàn ngồi.

Chọn món xong, Tuấn hỏi tôi:

\- Uống rượu vang không?

\- Uống\.

Tuấn dặn phục vụ mang chai rượu vang trắng Monastier Chardonnay. Tôi không ngờ Tuấn cũng có hiểu biết về rượu vang, tưởng chỉ biết chơi và học thôi, ai ngờ lại sành sỏi rượu như vậy.

Sau một hồi đợi cuối cùng phục vụ cũng dọn thức ăn lên. Tuy mới nhìn thôi nhưng tôi dám đảm bảo nó siêu ngon. Không biết lúc đó bộ dạng tôi như thế nào mà bị Tuấn mắng:

\- Đừng có làm bộ dạng như lần đầu được ăn\, mày làm tao quê quá\.

Tiếng cười khe khẽ của phục vụ vang lên, giờ tôi mới bị mất mặt đây này.

\- Ăn thôi\, không thèm để ý mày \!

\- Ừ ăn xong tao về một mình\.

\- Về hộ cho bà\.

Không nói chuyện với Tuấn nữa, bây giờ là lúc tôi bắt đầu trở thành người quý phái trong việc ăn. Vừa ăn được hai ba miếng, tôi lại nhấp một ít rượu vang, động tác của tôi thật chậm rãi như những quý cô trong phim. Tôi nhìn Tuấn với ánh mắt thách thức kiểu " Đố mày làm được như tao ", nhưng Tuấn hình như hết sức chịu đựng quát nhẹ:

\- Ăn nhanh lên coi\!

\- Người quý phái làm gì cũng phải từ tốn\.

\- Mày là từ điên hóa thành phải không? Mày tưởng có ai nhìn mày hay gì mà bày đặt quý với chẳng phái\.

Bị phản dame một cách mạnh mẽ, tôi ăn một cách ngấu nghiến, không quan tâm hình tượng của mình nữa. Nếu có ai chê tôi thì Tuấn cũng bị ảnh hưởng thôi, đẹp mặt không muốn, cứ muốn bị bẻ mặt.

Ăn xong tôi tu một hơi lớn rượu vang, đợi nó trôi xuống, tôi mới thấy kinh khủng đến dường nào. Nãy nhấp nhấp tôi thấy khá ngọt vậy mà giờ chỉ còn lại cái đắng chát. Trong người tôi đang nóng dần lên, bản thân muốn nôn nhưng không được. Thấy tôi như vậy Tuấn hả hê lắm:

\- Ngựa ngựa cho lắm vào\, ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm\.

Tôi chẳng phản bác được gì cả, hiện tại đầu tôi đang rất choáng váng, cả cơ thể chỉ muốn nằm xuống chiếc giường mà ngủ một giấc.

\- Ổn không? Say rồi?

\- Quan tâm tao chi vậy\, vừa rồi chửi tao mà\.

Càng nói tôi càng thấy đầu óc đau hơn, nhìn thấy có rất nhiều Tuấn, chẳng biết ai là Tuấn thật nữa.

\- Say rồi sao đi chơi đây\, về thôi\!

\- Không về \!

\- Đi về \!

...

Cả hai chúng tôi cứ nhốn nháo ở một góc như vậy được 5 phút, tôi thấy cuộc tranh cãi này thật nhảm nhí. Đang nóng máu trong người tôi bắt đầu dở trò mèo nheo với Tuấn:

\- Méo mèo meo \! Đừng có về được không anh? méo mèo meo \!

Tôi nhõng nhẽo suốt rốt cuộc mới nhận được cái gật đầu từ Tuấn, nhưng Tuấn cũng dặn dò tôi:

\- Tao dắt mày đi chơi nhưng phải ngoan ngoãn nghe tao\.

\- Vâng em sẽ nghe\.

 Đạt được mục đích tôi ngửa mặt lên cười khoái chí. Tôi nói thế thôi chứ không nghe lời nó đâu.

Hai chúng tôi quay đi đường ngoài vòng về chỗ ban đầu lấy xe rồi rồ ga chạy đến công viên. Trên đường đi, tôi cứ hát tào lao, không hát thì cười há há, hết cười thì hét to " Em Yêu Anh, Lee Min Ho", nói xong câu đó tôi bị Tuấn quát một trận:

\- Mày im chưa \! Có biết nãy giờ nhiều người nhìn lắm không ? Khôn hồn thì câm miệng\, láo nháo một tiếng nữa là đi về\.

Nghe vậy tôi im bạch. Dù gì người đang lái xe cũng là Tuấn, ai cầm lái thì người đó có quyền. Thà láo nháo cũng khiến tôi thoải mái hơn chứ ngồi im thin thít cảm giác như ở nhà hàng lại trỗi dậy.

Đến công viên, chúng tôi đi dạo vòng vòng. Không khí buổi tối có hơi se lạnh nhưng tôi thích như vậy. Thời tiết có lạnh đến mấy nhưng có người sẵn sàng đi cùng bạn thì cái giá lạnh đó không còn mà thay vào là sự ấm áp giữa người với nhau.

Đi được hai ba vòng, tôi nổi hứng rủ Tuấn:

\- Mình đi chơi cái kia đi\! \- Tôi chỉ tay vào trò Tàu lượn siêu tốc\, từ trước tới giờ tôi chưa đi thử cái này bao giờ\, xem cảm nhận của một số người họ bảo trò này khá đáng sợ\. Giờ tình trạng tôi của tôi đang lâng lâng nên chẳng sợ gì cả\.

Một lúc sau, Tuấn cầm hai tấm vé màu hồng đưa người giữ vé, chúng tôi chọn ngồi ở giữa chỉ vì tôi thích sự ấm áp. Ngồi đầu hơi cô đơn mà ngồi sau thì tôi lại sợ ma. " 3,2,1 Start", khúc dạo đầu của trò lúc nào cũng nhẹ nhàng cả, nó đang đi lên từ từ đến đỉnh, sau đó lao nhanh xuống với tốc độ bàn thờ. Tuy đã được biết chưa cảm giác nhưng không ngờ khi tự mình trải qua mới thấy kinh khủng đến dường nào. Tôi dùng hết sức mình hét to, gào đủ mọi thứ để trấn an nỗi sợ của mình:

\- CHÓ TUẤN\.\. TUẤN LÀ THẰNG ĐẦN\.\. BỊ YẾU SINH LÝ\.\. TUẤN MÃI LÀ CÔ BÉ CỦA CHỊ\.\.\.\. \( quá nhiều để tôi có thể liệt kê\)\.

Sau đó... không còn cái sau đó đâu. Đến khi trò chơi kết thúc, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn người bên cạnh. Mặt thật sự " đen " không thể tả nổi, chỉ hận không thể băm tôi ra trăm mảnh. Tuấn kéo tay tôi đi ra chỗ gửi xe một mực muốn đi về. Tôi ngồi xổm xuống, dùng tay bám chặt chân Tuấn, ra sức năn nỉ:

\- Huhu đừng về mà\, Hương hứa không chửi Tuấn nữa đâu\, đừng về nhoa\, méo mèo meo\! \- Nay tôi bị Trần Đức Bo nhập rồi\, cứ thích dùng " méo mèo meo"

\- Mày làm cái trò gì vậy\, đứng lên cho tao\!

\- Không về tao mới buông cơ \!

Xung quanh mọi người đang đứng lại để nhìn cái quái gì đang xảy ra thế này? Tôi còn giả vờ khóc lóc để lấy sự thương cảm từ mọi người và Tuấn thì đang bị mọi người chỉ trích " Đẹp trai vậy mà sao cách sống xấu thế?" " Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong" ...

\- Không về nữa\, đứng lên ngay\!

Chiêu này hiệu quả thật, mốt phải dùng nhiều mới được. Nãy chơi cái tàu lượn siêu tốc kia tim tôi đã bị mấy phen ép tim, bây giờ nên chơi cái gì đó nhẹ nhàng. Ngước nhìn xung quanh tôi thấy có cái đu quay ở đằng xa, tôi chỉ vào đó bảo:

\- Chơi đu quay nha\, không chơi mấy trò cảm giác mạnh đâu\.

\- Đã yếu còn thích ra gió\, nếu nay không phải ngày đặc biệt thì tao đã tẩn tới tấp vào cái bản mặt dày của mày rồi\.

Hứ, cứ ỷ mình cao to đen hôi thích ăn hiếp người khác. Tuấn bảo tôi ra đó trước đi, 5 phút sau Tuấn ra. Có âm mưu gì đây?

Đúng 5 phút sau, Tuấn tới. Tôi ngó từ trên xuống dưới xem Tuấn có giấu gì không, bị chơi xỏ nhiều lần nên phải cảnh giác, nhìn hoài cũng chẳng phát hiện được gì nên tôi từ bỏ những suy nghĩ xấu về bạn.

Ngồi trong đu quay cơ thể tôi được làm ấm lại, nhìn người con trai trước mặt mình, tôi không kiềm lòng được nhéo má, thốt lên:

\- Em trai bé bỏng của chị\, đẹp trai quá sao chị chịu nổi\.

\- Không chịu nổi thì tính làm gì? \- Tuấn cũng vươn tay ra nhéo mặt tôi\, cuộc chiến nhéo má bắt đầu\.

\- Chắc dùng kéo cắt má em ra\. \- Suy nghĩ kinh dị xuất hiện trong đầu tôi\.

\- Mày mà dám làm hỏng cái khuôn mặt này của tao thì tao sẽ phanh thây mày rồi đáp xuống sông cho trương phình\.

Từ khi nào mà cuộc đối thoại này lại mang tính chất bạo lực như vậy, cái tên Tuấn kia còn có ý muốn ném tôi xuống sông, thật đáng giận.

Khi gần đến đỉnh, Tuấn đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói:

\- Nhắm mắt lại đi Hương\.

\- Sao phải nhắm?

\- Nói thì nghe đi\, tao cho mày một niềm vui\.

Tôi chẳng nhắm mắt lại còn trơ mắt nhìn Tuấn. Bất thình lình, Tuấn đưa tay lên che mắt tôi, 10s sau đó, Tuấn bỏ tay ra, nhưng cái thứ xuất hiện trước mặt tôi lại là khuôn mặt Tuấn. Cả hai khuôn mặt chỉ cách nhau 2 cm, vì bất ngờ quá nên tôi theo phản xạ lùi lại. Một tay của Tuấn đặt sau gáy tôi kéo mặt tôi lại gần, rồi từ từ đưa bờ môi mỏng áp vào môi tôi, còn bị mút khá nhiều. Thời gian ngừng trôi rồi sao ? Tôi chỉ ước thời gian trôi nhanh đi, đột nhiên bị cưỡng hôn sao không ngại cho được. Hai má tôi ửng đỏ, quên mất phản kháng lại cái hành động khó hiểu của Tuấn. Đến khi được Tuấn buông bỏ, cái mỏ tôi thì sưng, nhịp tim thì đập nhanh như bị lên cơn. Làm sao để ổn định đây !!!

\- Đây là món quà cuối cùng trong ngày\, sau này hãy coi nó như là một thông tục đặc biệt chỉ có tao mới được làm\, hiểu chưa ?

\-\-\-\.\-\-\-\- Like ủng hộ mình với nha mọi người \><
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.