- Thích được bế như vậy sao không nói?
Cái tình huống gì đây, tự bế lên rồi tự nghĩ người ta thích. Cái logic này tôi không rảnh để chấp nhặt.
Tuấn bế tôi đi qua một vườn hoa nở tươi, vì đã tối rồi nên bên trong mọi thứ được bật đèn sáng ngời. Không thể tin được lại có một nơi đẹp đẽ đến như thế ở khoảng không gian gần biển ít ai lui tới. Tôi không biết sao Tuấn có thể tìm được một nơi tốt như vầy, muốn hỏi nhưng nghĩ đến cái tính cách này chắc chẳng trả lời đàng hoàng được cho tôi đâu.
Đến nơi Tuấn thả tôi xuống, rồi dắt tôi đi vào trong. Nhìn những thứ đồ sộ trước mắt mình, tôi không thốt nên lời. Bên trong chính là nhà hàng theo phong cách phương Tây. Nhìn cái chùm đèn óng ánh cùng với ngọn nến lung linh được đặt ở mỗi bàn ăn trong thật lãng mạn. Nội thất hầu hết được làm từ gỗ, điểm nhấn này giúp cho nhà hàng trở nên vừa cổ điển vừa mang lại sự trang trọng cần có. Tôi cứ mãi đánh giá mà quên mất cái chân bị thương của mình. Đợi Tuấn nhắc nhở tôi mới chịu vào bàn ngồi.
Chọn món xong, Tuấn hỏi tôi:
\- Uống rượu vang không?
\- Uống\.
Tuấn dặn phục vụ mang chai rượu vang trắng Monastier Chardonnay. Tôi không ngờ Tuấn cũng có hiểu biết về rượu vang, tưởng chỉ biết chơi và học thôi, ai ngờ lại sành sỏi rượu như vậy.
Sau một hồi đợi cuối cùng phục vụ cũng dọn thức ăn lên. Tuy mới nhìn thôi nhưng tôi dám đảm bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247870/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.