Chu Tịnh Kỳ muốn từ chối sự giúp đỡ của Hàn Lâm Viễn. Cô muốn với tay lấy lại chiếc ô của mình nhưng Hàn Lâm Viễn dơ cao lên không để cô với được.
Anh rất cao, cánh tay cũng thon dài, chỉ hơi đưa lên Chu Tịnh Kỳ đã không thể chạm tới.
''Em có về thành phố A luôn không?''
''Em còn có việc, mấy ngày nữa mới về thành phố A''
''Bây giờ em đi đâu, anh đưa em đi. Trời nắng vậy em đi xe bus sẽ rất mệt.''
''Em quen rồi. Chắc anh tới thành phố B cũng bận việc, không cần mất công đưa em đi đâu''
''Công việc của anh ở đây chỉ có em thôi.''
''Anh thật sự không nên như vậy, em..''
Hàn Lâm Viễn ngắt lời cô, tay anh chỉ vào hướng nghĩa trang
''Nếu như là vì cậu ấy, anh đồng ý chờ đợi, chờ đến khi em có thể mở lòng mà thử chấp nhận anh. Bao lâu cũng được, chỉ cần em chưa kết hôn, anh nhất định vẫn chờ đợi.''
''Anh cần gì phải làm vậy chứ. Mọi thứ của anh đều tốt, em không thấy bản thân có điều gì đáng để anh phải bỏ ra nhiều như vậy.'' ( còn có cả gia đình em nữa) Chu Tịnh Kỳ nhủ thầm câu đó trong lòng.
''Anh không tốt như em nghĩ đâu. Anh yêu em, không vì em có cái gì, mà là yêu chính con người em. Em là một người cực kỳ cực kỳ tốt, đừng cố hạ thấp giá trị của mình.''
Khi Chu Tịnh Kỳ nghe được từ 'yêu' phát ra từ miệng anh, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-2/3038304/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.