Lúc Phong Đại chạy đến quán bar, mọi người đang chuẩn bị kéo nhau đi ăn khuya. Uy Vân nhìn thấy anh từ xa, vội bước nhanh lên trước, nở nụ cười rạng rỡ:
- Anh đến muộn thế? Mọi người đang định đi ăn, cùng đi nhé?
- Mộc Lâm đâu?
- Em không thấy, chắc cô ấy về từ sớm rồi.
Phong Đại nghe vậy lập tức quay người bỏ đi. Uy Vân vội kéo tay anh:
- Dù sao cũng đến rồi, đi ăn rồi hãy về. Cô ấy lớn rồi, chẳng có chuyện gì đâu.
Cô nàng vừa dứt lời, đột nhiên sững người. Phong Đại đang dùng ánh mắt hết sức giận dữ nhìn cô. Uy Vân bất chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng. Dù trước đây anh vẫn luôn lạnh nhạt với cô, nhưng chưa bao giờ thể hiện rõ cảm xúc như lúc này. Uy Vân thoáng ngượng ngùng, nhưng vẫn cố vớt vát:
- Sao anh lại nhìn em như thế?
- Cô đã làm gì thì tự cô hiểu.
Nói xong Phong Đại hất mạnh tay Uy Vân và bước đi không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần. Bỏ lại phía sau lưng một đôi mắt đầy bi thương và tuyệt vọng. Uy Vân tự hỏi: Cô đã làm gì sai? Thích một người sao có thể khó đến như vậy?
Thật ra, thích một ai đó không hề khó, có chăng chỉ là thích một người mà trái tim đã không còn chỗ trống nào dành cho mình nữa, khi ấy cũng không gọi là khó, mà là vô vọng.
Uy Vân không hề biết, trước khi Phong Đại chạy đến đây, anh đã nghe đầy đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cay-long-gio/2864955/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.