Chương 7: Nhung Lê che chở em trai
Nhà bà Vương Nguyệt Lan ở cửa thôn, trong nhà nuôi hai con chó, đang sủa ỏm tỏi ở cổng.
"Đều tại Nhung Quan Quan!" Nhung Tiểu Xuyên mách: "Nó mắng con, còn đẩy con nữa."
Bà Vương Nguyệt Lan buông bát cơm xuống, xỉa tay vào trán con trai mình, "Mày không có tay à, nó đẩy mày, mày không biết đẩy lại sao? Mày giống hệt ba mày, tướng tá cao to chỉ tổ phí cơm, chả có làm được tích sự gì."
Chồng bà Vương Nguyệt Lan tên Nhung Bình Quý, năm nay đã hơn năm mươi tuổi, dáng người cao dong dỏng, "Bà bé cái mồm lại đi."
Bà Vương Nguyệt Lan giọng oang oang, vừa mở miệng là cách mười mét cũng nghe thấy, "Tôi nói sai chỗ nào? Rõ ràng con trai nó giống ông." Bà trừng mắt trách chồng mình, "Toàn là vô tích sự."
Ông Nhung Bình Quý rót chén rượu, cúi đầu uống không nói lời nào.
Bên bàn cơm ngoại trừ gia đình họ, còn có một cô gái trẻ, là cháu gái của bà Vương Nguyệt Lan, đang lơ đãng gắp thức ăn.
Bà Vương Nguyệt Lan gắp đùi gà bỏ vào bát con trai: "Sau này mày tránh xa cái thằng con hoang Nhung Quan Quan kia ra, cả nhà nó đều là kẻ giết người, ai biết có di truyền hay không." Dạy con xong, bà ta lại quay sang dạy cháu: "Còn cháu nữa Đồng Đồng, cháu đừng nghĩ chuyện vớ vẫn nữa, tên giao hàng kia mắt mọc trên đỉnh không ưng cháu, cháu cũng đừng lẽo đẽo theo người ta. Đúng là mặt mũi nó đẹp trai, nhưng đẹp trai đâu ăn thay cơm được, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-tu-em/938113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.