Chương 6: Thời thơ ấu của Nhung Lê
Từ Đàn Hề lên tầng lấy hộp thuốc, đặt trên bàn bát tiên của gian nhà chính.
Cô ngồi xuống, khẽ khom người, khuyên bảo Nhung Quan Quan đang nức nở: "Quan Quan, em thả tay ra đi."
Giọng rất đỗi dịu dàng, như đang dỗ dành.
Nhung Quan Quan thả tay ra, máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương nhìn rất ghê người.
"Em cử động ngón tay thử xem."
Cậu nhóc nước mắt lưng tròng, nhúc nhích ngón tay.
Không bị tổn thương đến dây thần kinh và mạch máu, không cần khâu vết thương. Từ Đàn Hề mở hộp thuốc ra, lại bị bàn tay mềm mại của Nhung Quan Quan kéo lại, bả vai cậu run run, còn đang nấc cục: "Chị, không tiêm có được không?"
Từ Đàn Hề mỉm cười với cậu: "Được, không tiêm." Giọng cô khẽ khàng, "Nếu em sợ thì cứ nhắm mắt lại, chị sẽ nhẹ tay thôi."
Nhung Quan Quan nhắm tịt mắt.
Từ Đàn Hề đeo găng tay vào, cầm nhíp kẹp lấy băng gạc, thấm povidine vào, "Quan Quan."
"Vâng ạ?"
"Chị muốn mở một cửa hàng bán đồ ngọt, em có thể tiết lộ với chị mấy đứa trẻ như em thích ăn loại kẹo gì không?"
Sự chú ý của Nhung Quan Quan bị dời đi, "Em thích kẹo thỏ ạ."
Cô cầm cổ tay cậu nhóc, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên cạnh vết thương, gợi ý: "Còn gì nữa?"
"Còn có kẹo cầu vồng." Trước đây Nhung Quan Quan cho rằng giọng cô Cảnh ở nhà trẻ là dễ nghe nhất, giờ xem ra không phải nữa.
"Còn gì nữa không?"
"Em còn thích kẹo bông gòn." Nhung Quan Quan lại nói tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-tu-em/938112/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.