Lý Mộng vẫn không ý thức được mình đang nói gì. Cô thất thố nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn không tiêu cự. 
Hạ Lâm bật cười, giọng cười anh khá nịnh tai, rất dễ nghe, không phải kiểu cười trầm thấp mà người ta hay nói. Nói thế nào nhỉ, nó rất hay, là kiểu cười phóng khoáng mà tươi sáng. Chỉ nghe anh cười thôi là bao nhiêu muộn phiền của người nghe cũng theo đó mà tan biến hết rồi. 
Lý Mộng cũng vậy, tiếng cười của anh cứ như một sợi dây thần kỳ lối liền lại những suy nghĩ rời rạc của cô vậy. Khoảnh khắc hoảng hồn, Lý Mộng chỉ muốn gõ cho mình mấy cái thôi, sao lại tự nhiên không biết ngượng mà gọi cho anh vậy chứ! Cô có thể nào có chút e thẹn của người con gái được không vậy?! 
[Tôi biết là cô mà, trên tên có hiển thị. Cô gọi cho tôi có việc gì à?] - Hạ Lâm ung dung lên tiếng. 
Bên ngoài bắt đầu lại có tuyết rơi, mặt trăng đã bị những đám mây trắng bao phủ chỉ còn lại một bầu trời đen kịt. Một vài bông hoa tuyết rơi xuống, bay đến trên mu bàn tay Hạ Lâm. Anh cụp mắt nhìn mấy bông tuyết trên đó, sau đó anh đưa tay lên miệng, thổi bay những bông tuyết đó. 
Đầu dây bên kia vẫn chưa lên tiếng, anh cũng không vội. Anh cứ đứng tựa lưng vào lan can, lẳng lặng đứng đợi. 
"Tôi chỉ muốn hỏi xem, nếu bộ phim không khởi quay nữa..." - Lý Mộng còn chưa nói xong thì Hạ Lâm đã lên tiếng, cắt ngang lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-cua-thanh-xuan/3629868/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.