Tại một căn biệt thự ở khu biệt thự Vân Tinh. Một bóng dáng kiều diễm đứng quay mặt về phía cửa sổ sát đất, hướng về phía ánh trăng. Trong căn phòng tối om, lấy ánh trăng là nguồn sáng duy nhất. Trăng đêm nay rất sáng, sáng tới nỗi như đem toàn bộ nỗi lòng thầm kín của một cô gái phơi bày ra ánh sáng. Trên tay cô gái vân vê hình mặt trời trên chiếc vòng tay Graff Pink.
Lý Mộng đứng thẳng người nhìn về phía mặt trăng, chẳng biết từ khi nào mà một giọt nước mắt đã trượt dài từ khoé mắt xuống cằm cô rồi thấm vào ngực áo. Cô không để ý, đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy.
"Hạ Lâm, Hạ Lâm à, Lâm à... Mình, đây có thể coi là chạm đến cậu rồi không?"
8 năm rồi, đã 8 năm kể từ khi cô biết anh. Trên con đường tìm đến anh, anh lúc nào cũng như đứng trên đỉnh núi, quá xa vời, xa đến nỗi người ta không thể nào chạm tới được. Cô cố gắng trèo lên, cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi của mình mà leo lên đến bên anh. Vách núi treo leo, đường núi hiểm trở có bao nhiêu nguy hiểm cô cũng sẵn lòng trả giá. Dù cho toàn thân lấm lem bùn đất, toàn thân thương tích cô cũng không ngại. Nhưng mà...cô kiệt sức rồi, cô đã cố gắng bò lên phía anh, nhưng là, cô mệt quá, mệt đến chết đi được. Cô không muốn cứ thế từ bỏ, cô tiếc, đành vậy, cô chỉ có thể vọng lên mà nhìn anh.
Cho em nghỉ ngơi một chút, một chút thôi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-cua-thanh-xuan/3629867/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.