Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Thoắt cái, bầu không khí trở nên im phăng phắc.
Thấy ánh mắt nảy lửa của mẹ Bạch, cô hơi sững lại rồi lập tức cúi đầu giả đò: Gì? Ai biết gì đâu.
“Đúng dịp được nghỉ hè thì đừng quá cắm đầu vào bài vở.” Bạch Lẫm nhìn em gái đang cúi đầu, tự phong mình là người anh trai mẫu mực, “Nghe thấy chưa?”
Bạch Trác lắc đầu, không thèm nhìn mặt anh hai, thờ ờ phun ra một câu: “Em không chuyển đâu.”
“Em…”
“Em cái gì mà em!” Mẹ trợn ngược mắt cắt ngang lời ông anh, “Nếu con có thời gian nói này nói nọ em gái mình thì sao không để dành mà tự ngẫm về bản thân đi. Sắp 30 tuổi đầu đến nơi rồi mà ngày nào cũng chỉ biết lông bông vớ vẩn, khi nào mới chịu lớn đây hả!”
Bạch Lẫm: “…”
Chẳng hiểu sao đang yên đang lành cớ gì mẹ lại nổi cơn thịnh nộ, nhưng bà đã nói như vậy thì không lý gì anh ấy lại đi nhận, vì nó liên quan đến lòng tự tôn cá nhân, thế là Bạch Lẫm ỉu xìu đáp lại: “Ơ kìa mẹ, chắc con còn phải học nốt một đợt đào tạo bắt buộc nữa thì mới có thể bước vào giai đoạn lập nghiệp mà.”
Anh ấy nói đúng sự thật, nhưng lời này có vẻ như không có trọng lượng mấy, Bạch Lẫm rất sợ cơn giận vô cớ này của mẹ.
“Có khác là bao hả?” Mắt bà bừng bừng tóe lửa, “Cứ làm như qua hai đợt là anh sẽ lớn lắm, không đi làm mấy chuyện tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-sang-long-toi/2445864/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.