Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Hai mươi phút không phải là thời gian dài, hai người ngồi đó chưa nói được mấy câu đã hết giờ.
Đến và đi mau.
Bạch Trác ngồi lì một hồi mà vẫn chưa chịu đứng dậy.
“Thêm chút nữa đi.” Cô xòe hai bàn tay đang đan nhau ra trước mặt, ngửa đầu nhìn người đằng trước, khẽ năn nỉ: “Đến 45 nhé.”
“Ngồi thêm năm phút nữa đi.” Cô khua tay đầy nũng nịu: “Được không anh?”
Đôi mắt ấy như biết nói, khiến người ta không thể thốt nên câu khước từ.
“Trễ lắm rồi.”
Hứa Yếm vừa dứt lời, Bạch Trác hụt hẫng hẳn.
Anh ngập ngừng rồi tiếp câu: “Anh đưa em về.”
Còn những hai mươi phút nữa, không cần bận tâm đến năm phút ngắn ngủi này.
Ánh mắt ỉu xìu của cô đột nhiên sáng bừng: “Đưa em về sao?”
“Ừm.” Hứa Yếm đung đưa tay theo cô, trong giọng đượm ý cười: “Có đi không?”
“Đi chứ!!” Bạch Trác đứng bật dậy, không giấu nổi phấn khích, hồn bắt đầu bay bổng: “Vậy anh có đói không? Hay là mình đi ăn chút gì đi ha, mà ăn như vậy thì hơi muộn nhỉ…”
Hứa Yếm cụp mắt nom cô huyên thuyên không ngớt, không cắt ngang cũng không thấy phiền hà. Anh chỉ cảm thấy vậy thật tốt, anh sẵn lòng nghe cô nói, cứ mãi như thế.
Bạch Trác tưởng tượng nhiều thứ quá, càng nghĩ càng phiền, ra chiều rối rắm.
Cô đưa mắt sang anh, bày tỏ: “Giá mà anh theo em về nhà luôn thì hay quá!”
Thế thì họ không cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-sang-long-toi/2445809/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.