Tuỳ Diên nghĩ tới cũng là Giản Mặc Vân bị quấy rối, cũng bởi vì nguyên do của chuyện cũ.
Trên thực tế, anh ở chung với người xa lạ không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Nhưng bởi vì từng trải qua việc như vậy, nên bác sĩ Giản đối với tất cả người bệnh ngoài vấn đề chức trách ra thì càng thêm xa cách, bởi vì muốn tránh cho tình huống như vậy lặp lại lần nữa.
“Lúc em gặp bà ấy thì tôi đã nói bảo bà ấy sẽ quyết định báo cảnh sát. Tôi hy vọng bọn họ sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của Tiểu Phạm, bởi vì tôi không thẹn với lương tâm, tôi cũng sẽ tố cáo bà ấy tội tống tiền.”
Nghe xong tất cả mọi việc, cảm xúc của Tuỳ Diên cũng nhẹ đi vài phần.
Giản Mặc Vân thật sự vô tội.
Anh có thể cho người khác cảm giác bức bách, cũng có thể dùng phương thức bá đạo để xử lý việc này…..
Nhưng nếu ngay từ đầu làm vậy, thì không phải là bác sĩ Giản mới từ Anh trở về nữa rồi.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ bên ngoài nhà hàng, giọng nói nhẹ tựa như bông: “Đáng tiếc, vốn dĩ cô bé đó cũng có thể tìm được người mình thích rồi cùng xem pháo hoa.”
Tuỳ Diên nhàn nhạt thở dài, ngữ khí mềm mại tinh tế: “Người Nhật Bản thường nói, cả đời phải ngắm pháo hoa với người yêu một lần mới không lãng phí thanh xuân.”
Giản Mặc Vân thu lại ý cười, đang muốn nói cái gì thì thấy Tuỳ Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-ro-nhu-anh-sao-troi/3186933/chuong-22-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.