Tuỳ Diên vẫn có hơi sợ, không phải sợ Giản Mặc Vân mà là con người mà hai người không quen thuộc, dưới tình huống không thể khống chế được mà xuất hiện.
Phòng ngủ chính của Giản Mặc Vân rất rộng rãi, da thịt lập tức trở nên rõ ràng hơn, còn có thể cảm nhận được vài phần ướt át lạnh lẽo.
Dây đeo vai treo trên cánh tay, Tuỳ Diên ôm lấy anh, nút thắt mặt sau được tháo ra.
Anh vĩnh viễn luôn trầm tĩnh, lại thong dong, chỉ có duy nhất hai con ngươi màu đen đậm, đến nỗi không thể hoà tan được yu-wang.
Căn phòng yên tĩnh, anh nhẹ nhàng liếm đi những vệt nước trên môi cô.
Lúc Tuỳ Diên nằm xuống thì không tự giác được mà cong lưng lên, Giản Mặc Vân lại hôn lên đôi môi của cô, ngữ khí mang theo mệnh lệnh, nói: “Nhìn anh.”
Cô khó khăn mở to mắt ra, nhìn về hai tròng mắt quyến rũ của anh, cơ thể thì không ngừng run rẩy, gắt gao nhíu mày, cũng không nói nên những lời khác, mà chỉ có thể gọi tên anh, “Giản Mặc Vân………”
Cô duỗi thẳng mu bàn chân, không biết nên đặt hướng nào, đầu ngón tay tinh tế tựa như muốn đâm vào vai anh.
“Tiếp tục gọi tên anh, như vậy sẽ đỡ hơn……..”
Tuỳ Diên không biết làm như vậy có đỡ hơn không, chỉ là cô không có lựa chọn nào khác, cô tựa như người chết đuối bắt được tấm gỗ trôi giạt, anh rõ ràng là người áp đặt, nhưng cũng là nơi trú ẩn duy nhất của cô.
Đây đúng là quá sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-ro-nhu-anh-sao-troi/3186885/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.