Quận Cambridgeshire của Anh sau 12 giờ trưa, Tuỳ Diên mới rời giường, bởi vì cả đêm mệt mỏi nên trên người vẫn còn vài phần lười biếng, cô đến thư phòng của bác sĩ Giản, chọn một cuốn sách gốc về nghệ thuật sau đó ngồi một mình trên sô pha tuỳ ý lật xem, thuận tiện trả lời vài email, gọi vài cuộc điện thoại rồi xử lý công việc.
Trên thực tế, những lúc cô bận rộn ngày thương, một ngày không biết phải xử lý bao nhiêu việc, thường thường 2,3 giờ sáng mới có thể đi ngủ, dù cho như thế, nhưng cũng không mệt mỏi như tối hôm qua vậy…….
Đúng! Là! Mệt ! Muốn! Liệt! Người!!!!!
Con ngươi đen thẫm của cô cụp xuống, như mã não ấm áp. Giản Mặc Vân đi vào đặt ly cà phê xuống.
“Giản Mặc Vân.”
“Ừ?” Lỗ tai có hơi ngứa.
Một tiếng kêu này không khác so với tối qua là mấy, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô mềm mại nũng nịu cùng triền miên, trong nháy mắt làm cho cả người anh căng chặt.
Giản Mặc Vân thanh giọng nói, “Sao vậy?”
“Hôm qua không phải anh nhắc tới đã từng gặp em sao? Lúc em 17 tuổi………Có thể nói một câu tỉ mỉ kỹ càng cho em được không? Ý của em là, em còn chưa biết tâm tình lúc đó của anh.”
Tuỳ Diên chăm chú nhìn anh, còn bác sĩ Giản nhếch mày cười khẽ một tiếng.
Năm ấy, cô cùng cơ trưởng Tuỳ và mẹ Tuỳ đến An chúc mừng sinh nhật 17 tuổi, bánh kem còn chưa kịp anh thì hàm răng bắt đầu hơi hơi đau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-ro-nhu-anh-sao-troi/3186883/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.