Hai người ở lại thành phố S chơi bốn ngày, chủ yếu là đều chơi bên bờ biển.
Ngày đầu tiên Khang Chước không dám xuống nước, đến ngày thứ hai cậu lấy hết dũng khí, ôm phao bơi vịt con nhảy xuống biển. Nhưng nước biển dâng cao dần dần đẩy cậu ra khỏi bờ, cậu không làm chủ được phương hướng của mình, mắt thấy bản thân cách bờ càng ngày càng xa, cậu sợ tới mức vừa đạp nước vừa lớn tiếng hô “Cậu ơi cứu mạng”.
Ngày thứ ba Khang Chước vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ biển ngày hôm trước, vì thế Quyền Hoa Thần thuê một chiếc du thuyền, dẫn cậu đi ngao du trên biển, còn tới một hòn đảo nhỏ giữa biển chơi nửa ngày.
Ngày thứ tư Khang Chước lại lấy hết dũng khí, quyết định xuống biển rửa sạch nhục nhã. Thế nhưng ngày đó gió to sóng lớn, sau khi bị một con sóng lớn cao hơn một mét đánh ụp vào trong nước, Khang Chước lại vừa đạp nước vừa kêu “Cậu ơi cứu mạng”.
Vì chuyện này mà Quyền Hoa Thần cười cậu cả một buổi tối, Khang Chước tức giận nói, một ngày nào đó cậu phải học được cách bơi lội.
Đến sáng ngày thứ năm, Khang Chước dựa theo thời gian đã ước định đi tới cửa phòng Quyền Hoa Thần, chờ hắn cùng đi xuống nhà hàng ăn sáng. Hôm nay Quyền Hoa Thần ra chậm hơn vài phút so với bình thường, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt lắm, Khang Chước còn chưa kịp có cơ hội hỏi gì, thì điện thoại của Quyền Hoa Thần đã vang lên, hắn nhận điện thoại.
Mãi cho đến khi bọn họ đến nhà hàng và tìm được chỗ ngồi xuống, Quyền Hoa Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại, có lẽ là không muốn Khang Chước nghe ra điều gì, cho nên câu trả lời của hắn đều cực kỳ ngắn gọn. Nhưng có đôi khi hắn thật sự không nhịn được mà nói thêm vài câu, từ ngữ vô cùng đanh thép, biểu cảm cũng rất hung dữ.
Khang Chước lấy bánh mì nướng, trứng hấp và sữa từ trên quầy tự phục vụ, ngồi đối diện với Quyền Hoa Thần nhai cắn từng miếng nhỏ. Cậu thấy Quyền Hoa Thần nóng nảy cúp điện thoại, cảm giác tự trách bị lãng quên trong lòng lại ùa về như nước biển dâng trào.
Mấy ngày nay Khang Chước chơi quá vui vẻ, hoàn toàn quên mất Quyền Hoa Thần vẫn còn công việc.
Mặc dù Quyền Hoa Thần nói với cậu là làm việc trực tuyến từ xa, nhưng ban ngày hắn gần như đều ở cùng Khang Chước, chỉ có buổi tối là rảnh rỗi. Mà có đôi khi ăn cơm tối xong, hắn sẽ dẫn Khang Chước đi tản bộ, như vậy hắn thậm chí không có chút thời gian nào cho buổi tối.
Khang Chước xét lại biểu hiện của mình trong mấy ngày nay, cậu chỉ biết vui vẻ cho bản thân, mà không hề để ý đến những khó khăn của Quyền Hoa Thần, không biết đã tăng thêm bao nhiêu gánh nặng cho Quyền Hoa Thần rồi.
Khang Chước chờ đến khi Quyền Hoa Thần đặt điện thoại xuống mới nói: “Cậu ơi, hôm nay chúng ta về nhà đi.”
“Sao vậy, không muốn chơi nữa à?” Quyền Hoa Thần ngẩng đầu nhìn cậu.
Khang Chước dùng thìa chọc trứng hấp trong bát: “Không phải, cháu chỉ cảm thấy, nên về thôi ạ.”
“Em đã nghĩ kỹ phải xử lý chuyện của Doãn Đông Phàm như thế nào chưa?” Quyền Hoa Thần bưng cà phê lên uống một ngụm, ánh mắt vẫn luôn dán trên mặt Khang Chước.
Mấy ngày nay, ngoài mặt Quyền Hoa Thần tỏ ra rất bình thản, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn bồn chồn bất an. Hắn tuyệt đối không nhắc đến ba chữ “Doãn Đông Phàm”, bởi vì hắn lo lắng sau khi Khang Chước bình tĩnh lại từ cơn sóng ưu tư lúc đầu thì lại bắt đầu mềm lòng.
Quyền Hoa Thần càng nghĩ càng giận, Doãn Đông Phàm đã làm ra loại chuyện thối nát cỡ này mà sao Khang Chước vẫn muốn tha thứ cho y? Bây giờ mới cùng mình ra ngoài chơi được có mấy ngày đâu? Đã muốn về nhà gặp y rồi..
Khang Chước còn chưa kịp mở miệng, Quyền Hoa Thần đã bắt đầu tự ý nổi giận.
“Khang Chước, em còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa quá thấu hiểu, nhưng cậu có thể nói cho em biết. Một Alpha dưới tình huống đã có người yêu mà còn đi đánh dấu một Omega khác, thì chắc chắn nhân phẩm của cậu ta cực kỳ có vấn đề. Em đừng nhìn cậu ta làm nũng rồi giả bộ ngoan ngoãn trước mặt em, không chừng cậu ta đã dùng thủ đoạn này với bao nhiêu người ở bên ngoài đâu. Em còn trẻ, điều kiện của em lại ưu tú như vậy, sao cứ phải nghĩ quẩn đặt toàn bộ tâm ý lên người loại Alpha này chứ?”
Khang Chước không hiểu sao lại nhận được một trận giáo huấn, cảm thấy hết sức vô tội.
Cậu chờ Quyền Hoa Thần phát tiết lửa giận xong, nhìn hắn không còn quá tức giận nữa mới nhỏ giọng nói: “Cậu à, cháu không muốn giảng hòa với em ấy, cháu định chia tay với em ấy.”
Dường như một nút công tắc nào đó trong người vừa được nhấn mở, chức năng cơ thể của Quyền Hoa Thần đột nhiên ngừng lại một giây, tiếp đó máu bắt đầu chảy, các giác quan dần dần rõ ràng. Quyền Hoa Thần cảm thấy không khí chung quanh vô cùng trong lành, cà phê trong tay bỗng dưng uống ngon hơn gấp vạn lần.
“À, thật sao.”
Quyền Hoa Thần cúi đầu che dấu cảm xúc trong đáy mắt, bắt đầu ăn mì Ý trong đĩa. Hắn cố gắng cả lúc lâu mà không cuộn được sợi mì nào, nhìn kỹ lại thì ra trong tay mình cầm thìa.
Khang Chước gật đầu: “Đêm hôm trước em ấy đã gửi một tin nhắn rất dài xin lỗi cháu.”
Bởi vì quá dài, Khang Chước lười đọc kỹ, cậu xem lướt qua toàn bộ tin nhắn, nội dung không khác gì nhiều so với dự đoán của cậu. Đầu tiên là giải thích cặn kẽ chuyện đánh dấu, sau đó chân thành xin lỗi, cuối cùng hứa hẹn tuyệt đối không tái phạm nữa.
Tuy rằng đã nhiều ngày trôi qua, Khang Chước vẫn sẽ cảm thấy khó thở khi nhớ tới cảnh tượng giống như địa ngục ngày đó. Cho dù chỉ là nhìn thấy tin nhắn của Doãn Đông Phàm thì vẫn sẽ khiến Khang Chước khó chịu.
Nhưng giờ khắc này khi Khang Chước quyết tâm chia tay, bất kể là thể xác hay tinh thần đều trở nên thoải mái như trút được gánh nặng.
Khang Chước cho rằng mình sẽ luyến tiếc, nhưng mà không có, cậu chỉ cảm thấy vui vẻ mãn nguyện.
Không cần phải cố gắng luyện tập di chuyển trong game, không cần phải vắt óc lấy lòng một đám người không thích mình. Không cần phải lo lắng nói câu nào hay làm chuyện gì sẽ dẫn đến cãi vã, không cần phải chờ đợi người yêu ngây thơ trưởng thành trong xa vời.
Ngay lúc này, Khang Chước cuối cùng cũng hiểu được, cậu và Doãn Đông Phàm thật sự không hợp nhau.
“Cháu không thích hợp với em ấy.” Khang Chước vừa ăn vừa bình tĩnh nói, “Ban đầu cháu rất giận em ấy và Tô Vân Tường, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Tô Vân Tường thật sự thích hợp với em ấy hơn. Đề tài và sở thích chung giữa bọn họ còn nhiều hơn so với cháu và Doãn Đông Phàm. Với lại em ấy đã đánh dấu Tô Vân Tường rồi, còn làm người ta mắc chứng kích ứng, em ấy phải chịu trách nhiệm.”
Bây giờ đây tâm trạng của Quyền Hoa Thần rất tốt, ngay cả sự khó chịu sau khi cãi nhau với Quyền Tiêu ban nãy cũng biến mất không còn tăm hơi.
Ngày hôm qua Tô Quân liên lạc với Quyền Hoa Thần, nói rằng gần đây Quyền Tiêu đang nhằm vào ông, phóng đại một lỗi sai nhỏ bé trong công việc của ông lên mười phần, có ý muốn để ông từ chức. Cho nên ông tới tìm Quyền Hoa Thần, muốn hắn hỗ trợ nói vài câu hữu ích, khuyên giải và giảng hòa. Dù sao cũng là Tô Quân làm sai trước, ông nguyện ý buông một phần cổ phần trong tay, để Quyền Tiêu không truy cứu nữa.
Quyền Hoa Thần biết rõ Quyền Tiêu đã không vừa mắt Tô Quân từ lâu, nhưng hiện tại cách làm này có hơi thái quá, sẽ khiến cho nhân tâm của một đám nguyên lão phía sau Tô Quân lung lay. Mà nếu như lãnh đạo cấp cao của một xí nghiệp không ổn định nhân tâm, vậy có sự cố gì xảy ra thì chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Tối hôm qua Quyền Hoa Thần gọi điện thoại cho Quyền Tiêu, Quyền Tiêu không nghe máy. Sáng sớm hôm nay hắn lại gọi tới, Quyền Tiêu tiếp nhận, chỉ là vừa nghe thấy mục đích mà Quyền Hoa Thần gọi điện thì lập tức mắng hắn xối xả.
Quyền Hoa Thần nghe ra ý của bà, Quyền Tiêu cho rằng Tô Vân Tường “quyến rũ” Doãn Đông Phàm, còn đánh dấu cậu ta là ý của người ba Tô Quân. Quyền Hoa Thần cảm thấy bà suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện của Doãn Đông Phàm và Tô Vân Tường chỉ thuộc về vấn đề tình cảm giữa trẻ con, không liên quan đến thế hệ trước. Nhưng Quyền Tiêu không nghe, cho rằng Quyền Hoa Thần ủng hộ Tô Quân, bảo hắn mau đưa Khang Chước quay lại rồi sau đó cút về nước D đi.
Nhưng mà hiện tại Quyền Hoa Thần tuyệt nhiên không tức giận chút nào, hắn cảm thấy sao cũng được. Dù gì Toàn Hòa là của Quyền Tiêu, bà thích quăng thế nào thì quăng, hắn chỉ là một người ngoài không cần quan tâm đến chuyện này.
Quyền Hoa Thần ăn hai ba miếng đã hết đĩa mì Ý sau đó lại đi gắp thêm một đĩa nữa trở về, không thể ngăn khóe miệng cong lên: “Thế này mới đúng. Tôi đã sớm nói với em là phải suy nghĩ cho kỹ, thằng nhóc khốn nạn kia có gì xứng với em đâu? Đáng lẽ em phải chia tay nó từ lâu rồi.”
Khang Chước uể oải: “Nhưng trước đây mối quan hệ của chúng cháu rất tốt.”
Quyền Hoa Thần hừ lạnh một tiếng: “Trước đây? Trước đây hai người một tháng mới gặp mặt vài lần, thằng nhóc kia đã làm chuyện xấu gì ở trường thì nó có để em biết không? Lỡ như nó cắn hơn mười Omega khác sau lưng em, em có thể biết được à?”
Khang Chước càng buồn hơn, chỉ uống được gần một nửa ly sữa là không uống nổi nữa.
Quyền Hoa Thần nhìn cậu như vậy cũng không đành lòng nói tiếp, chỉ hỏi: “Uống thêm một ngụm sữa đi?”
Khang Chước lắc đầu, Quyền Hoa Thần tự nhiên cầm lấy ly sữa uống một hơi cạn sạch.
“Nếu đã nghĩ kỹ muốn chia tay, vậy em có kế hoạch gì cho những ngày nghỉ kế tiếp chưa?” Quyền Hoa Thần còn nhớ trước đó Khang Chước đã xin nghỉ ba tuần lễ, vốn là muốn dành cho Doãn Đông Phàm.
Khang Chước nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lát: “Có lẽ vẫn là về phòng thí nghiệm thôi ạ, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi.”
Quyền Hoa Thần nhướng mày cười nói: “Em còn muốn học bơi không?”
Khang Chước chớp chớp mắt.
“Em còn nhớ trong biệt thự cũ nhà tôi ở phía đông thành phố một hồ bơi không? Nếu em muốn, hai tuần tới tôi có thể dạy em bơi lội, bao trọn gói, em thấy thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]