Khang Chước cầm điện thoại, miệng khép mở mấy lần nhưng cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói: “Xin lỗi cậu, cháu không tới dự lễ tốt nghiệp…” 
Đầu dây bên kia hỏi: “Em cảm thấy không khỏe sao?” 
“…… Không ạ.” Khang Chước nói. 
“Không muốn đi sao?” 
Khang Chước không trả lời ngay, hai giây sau, cuộc gọi bị chấm đứt. 
Nhìn màn hình điện thoại tối sầm lại, Khang Chước ngẩn ngơ một hồi, cảm xúc chua xót dần dần tích tụ trong lồng ngực. 
Quyền Hoa Thần biết rõ cậu không tới buổi lễ tốt nghiệp mà còn cố ý nói dối cậu, nhất định muốn nhìn thấy cậu xấu mặt. Nhưng cậu có tham gia lễ tốt nghiệp hay không thì chuyện này có mắc mới gì đến Quyền Hoa Thần chứ? Tự dưng gọi điện thoại tới, xong lại tự dưng cúp máy. 
Lẽ ra ban đầu Khang Chước muốn đến dự lễ tốt nghiệp. 
Ngay mới hôm qua thôi, Khang Chước vẫn rất mong chờ buổi lễ ngày hôm nay. Chử Vệ Lâm đã nhận áo cử nhân giúp cậu rồi, và Khang Chước cũng đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào ở ký túc xá. Sau đó cậu nhìn thấy cố vấn lớp gửi vào nhóm lớp một file tài liệu, đó là sơ đồ chỗ ngồi dành cho phụ huynh của sinh viên chuyên ngành Khoa học sinh học vào ngày mai ở hội trường lớn. 
Hơn một trăm sinh viên nhưng chỗ ngồi của phụ huynh chỉ được chia có năm mươi ghế. Không lâu sau trong nhóm lớp ầm ĩ cả lên, tất cả mọi người đều phàn nàn ghế ngồi quá ít. Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-chay/3448546/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.