Chờ ông Lật ngủ, Lật Trình Tịnh bước ra ngoài gặp Ngu Dịch.
"Em vất vả quá."
"Ông ấy là bố tôi, tất cả đều là chuyện nên làm." Lật Trình Tịnh chậm rãi nói, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở bên cạnh Ngu Dịch. Bỗng nhiên cô nhận ra, không một người khỏe mạnh nào có thể đồng cảm với một người đang nằm trên giường bệnh, bao gồm cả chính cô.
Ngu Dịch đưa tay ấn lên vai cô, nói: "Thật ra em không cần một mình gánh vác mọi chuyện như vậy."
"Ngu Dịch, tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi." Lật Trình Tịnh nhìn bàn tay trên vai, dứt khoát nói, "Anh đi tìm người phù hợp hơn đi, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa."
Ngu Dịch nhàn nhạt nở nụ cười: "Em thật đúng là suy nghĩ chu toàn giúp tôi," sau đó anh thu tay lại.
"Chúng ta đi được chưa, bố tôi hiện giờ rất dễ kích động, ông không muốn ai nhìn thấy mình trong tình cảnh này đâu."
"Được." Ngu Dịch đáp ứng.
Buổi chiều, Lật Trình Tịnh đi chợ, mua một con cá, chuẩn bị buổi tối hầm canh, đây cũng là món Sở Oải Lăng rất thích.
Sau bữa tối, Sở Oải Lăng ở lại phòng khách xem TV một lát, rất nhanh trở về phòng nghỉ ngơi.
Lật Trình Tịnh rất mệt mỏi, cũng sớm rửa mặt xong, chuẩn bị trở về phòng ngủ. Có lẽ vì quá mệt mỏi nên vừa đặt lưng xuống là cô liền ngủ rất say.
Lật Trình Tịnh tỉnh giấc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã khuya. Cô không biết bây giờ là mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-chay-long-anh/2537805/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.