Khi Lật Trình Tịnh mang đôi mắt thâm quầng rời giường, Sở Oải Lăng gần như đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bữa sáng gồm có cháo trắng, đậu hũ hoa hồng, dưa chuột muối và bánh bao.
"Tịnh Tịnh, con ngủ không ngon giấc sao? Sắc mặt con không được tốt lắm." Sở Oải Lăng ngồi xuống, đánh giá khuôn mặt mệt mỏi của con gái, lo lắng nói, "Con đang có chuyện gì phiền lòng à? Đêm qua ngồi một mình ngây ngốc ở phòng khách, doạ mẹ sợ muốn chết."
Lật Trình Tịnh cắn một miếng đậu hũ, qua loa nói: "Không có gì ạ."
Sở Oải Lăng lấy một quả trứng vịt muối, đặt trong tay con gái, bỗng nhiên nói: "Hay là chúng ta bán căn nhà này đi."
Lật Trình Tịnh cho rằng mình nghe lầm: "Mẹ đang nói cái gì? "
"Mẹ nói, có lẽ nên bán căn nhà này đi để trả số nợ của ba con, chúng ta cũng có thể thoải mái một chút." Sở Oải Lăng nói.
"Bán nhà rồi chúng ta sẽ ở đâu?" Lật Trình Tịnh hỏi ngược lại.
"Vấn đề này mẹ đã nghĩ tới rồi" Sở Oải Lăng cúi đầu, chậm rãi khuấy chén cháo nóng, "Sau khi bán nhà, mẹ sẽ về nông thôn tìm dì của con, nhà dì ấy còn phòng trống. Mẹ đã nói với dì rồi, bà ấy đồng ý để mẹ đến đó sống tạm một thời gian. Con cứ ở lại đây, thuê một căn phòng gần bệnh viện để tiện đi lại. "
"Mẹ muốn sống riêng sao? Mẹ, chuyện này mẹ suy nghĩ nghiêm túc rồi à? "
"Mẹ nói thật, vả lại không khí trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-chay-long-anh/2537803/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.