Hứa Tinh Nhiên ở bên cạnh, vừa lau nước mắt cho bà, vừa an ủi nói: "Cô à, chuyện này đâu thể trách cô được. Cho dù hôm nay cô về nhà nấu cơm cho An Lan, kẻ xấu vẫn sẽ tìm cơ hội khác để bắt cậu ấy đi. Nếu có trách, thì mấy người chúng cháu, bọn cháu cùng tới siêu thị mà còn làm mất cậu ấy, chẳng phải càng không có mặt mũi nào nhìn cô chú sao."
"Mấy đứa... Đều rất tốt... Chuyện không liên quan đến mấy đứa..."
Mà Cố Lệ Vũ vẫn luôn im lặng ngồi một chỗ, cậu ta nhắm mắt, hơi ngửa đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bỗng nhiên, cậu ta đứng dậy đi về hướng ban công, thoạt trông như là muốn ra hóng gió, nhưng Tiếu Thần nhìn ra, khả năng là Cố Lệ Vũ nghĩ ra điều gì, nên nói một câu "Cháu ra ngoài cho thoáng một chút" rồi cũng đi theo Cố Lệ Vũ.
Trên ban công vẫn còn treo quần áo An Lan hôm qua mặc thay ra, trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, mơ hồ còn có thể ngửi thấy một chút hương vị thuộc về An Lan.
Cố Lệ Vũ dựa lên lan can, nhìn ra xa, Tiếu Thần đi đến bên cạnh cậu ta, mở miệng hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Cho đến tận bây giờ, chúng ta đều không nhận được bất cứ cuộc gọi đòi tiền chuộc nào, mà nếu chuyện này là kế hoạch của Tiếu Uẩn, thì anh ta cũng nên tìm cậu rồi. Cho nên, nếu tính toán thời gian thì..."
"Người bắt An Lan đi, đã chắc chắn 70 – 80% là Eden rồi." Tiếu Thần nói.
"Nhưng làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rot-cuoc-la-ai-can-toi/1346353/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.