Càng quan trọng hơn là hắn rõ ràng đang đứng, nhưng An Lan lại không hề bị áp bách chút nào.
Cậu chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, Cố Lệ Vũ hẳn là nên thường xuyên nói chuyện để mọi người đều có thể nghe được thanh âm của hắn mới phải.
"Ý cậu là bánh tráng trứng sao? Tôi có mua hai cái, vốn định mời cậu ăn nhưng không may bị rơi xuống đất mất rồi." An Lan lấy túi bánh ra cho Cố Lệ Vũ xem, lúc cậu mua quả thật đã nghĩ sẽ mời Cố Lệ Vũ ăn một cái, chỉ là đến khi trả tiền lại thấy hơi hối hận.
Ban đầu, An Lan định mời Cố Lệ Vũ nếm thử một cái, thế nhưng mua xong lại nghĩ, người như Cố Lệ Vũ chắc chẳng ăn mấy đồ vỉa hè này đâu. Từ bé cậu đã ăn Lương Bì*, Malatang**, Kushikatsu***, chức năng dạ dày tương đối tốt. Mà Cố Lệ Vũ có lẽ không thường ăn những món như vậy, lỡ ăn vào đau bụng rồi ảnh hưởng tới học tập thì làm sao bây giờ.
(*Lương bì là một món ăn giống như mì Trung Quốc được làm từ lúa mì hoặc bột gạo.
** Malatang là lẩu đường phố Trung Quốc.
*** Kushikatsu là còn được gọi là kushiage, là một món ăn Nhật Bản gồm thịt và rau xiên chiên giòn.)
Bày tỏ thành ý cho Cố Lệ Vũ xem xong, An Lan đang định nhét cái túi vào trong ngăn bàn, ai ngờ đối phương lại trực tiếp nhận lấy hai chiếc bánh tráng trứng.
Ngón tay hắn rất dài, thời điểm cầm lấy túi bánh dường như còn cọ qua ngón tay của An Lan.
"Nếu lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rot-cuoc-la-ai-can-toi/1346323/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.