Tay nghề nấu nướng của Thần Ca và của Ôn Uyển Nhu thực sự là hai đẳng cấp khác biệt.
Một là cấp bậc thầy, một là cấp thối nát.
May mà cậu sống độc thân, vẫn đủ khả năng làm ít đồ ăn đơn giản, hơn nữa Ôn Uyển Nhu còn đang cảm, chỉ có thể ăn cháo loãng dễ tiêu hoá, cậu tự tin mở tủ lạnh, bên trong —
Trống huơ trống hoác.
Thần Ca nháy mắt giật mình sửng sốt, cậu mở ngăn đá, vẫn như trước không có gì cả.
“Kì lạ…Vậy đồ ăn mỗi sáng anh ấy làm cho mình là lấy nguyên liệu từ đâu ra?” Trong đầu Thần Ca hiện lên hình ảnh Ôn Uyển Nhu sáng sớm xếp hàng mua bữa sáng cho cậu, ngay sau đó cậu liền đập nát suy nghĩ này. Cậu và Ôn Uyển Nhu chẳng qua chỉ là đồng nghiệp, ngay cả bạn bè còn chưa được tính, Ôn Uyển Nhu cần gì phải làm như vậy?
Ôn Uyển Nhu vẫn sốt mơ mơ màng màng, Thần Ca không dám rời đi, mắt thấy trời đã tối đen, cậu gọi điện cho VV bảo y cho Lông vàng bự nhà mình ăn, định đêm nay sẽ không về nhà.
“Ưm…” Ôn Uyển Nhu nằm trên giường bỗng kêu một tiếng, Thần Ca vội vàng cúp máy, sờ trán hắn, vẫn còn hơi nóng, nhưng đã đỡ hơn ban nãy, cậu hỏi, “Anh tỉnh rồi?”
Ôn Uyển Nhu không mở mắt, trở người một cái rồi lại nằm im không nhúc nhích.
Thần Ca thở dài, cậu tính nếu Ôn Uyển Nhu vẫn sốt cao không hạ cậu sẽ trực tiếp lôi hắn đến bệnh viện, nhưng mà Ôn Uyển Nhu lại cứ sốt nhẹ. Nhìn đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bien-bi-meo-an/1211686/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.