"Cậu có quay lại không?" Thẩm Ý hỏi.
"Có." Hạ Thanh Từ vừa nói vừa bị Thẩm Ý nắm lại, khóe môi Thẩm Ý vẫn còn vết bầm, cũng chậm rãi buông tay.
"Tôi ở đây đợi cậu." Thẩm Ý nhỏ giọng, cầm túi băng gạc, cảm thấy có chút khó chịu.
Thẩm Ý không muốn để Hạ Thanh Từ rời đi.
Nhưng họ là bạn bè, đưa ra nhiều yêu cầu có thể sẽ bị ghét.
Hạ Thanh Từ nói "có", nhưng ai đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Ý và cổ tay vừa bị cậu nắm chặt, Thẩm Ý vờ như không biết.
Giữa hai người cách nhau một khoảng, Hạ Thanh Từ đi đến trước mặt Tạ Bệnh Miễn, còn cách hai bước, thả áo đồng phục xuống, hỏi: "Cậu muốn nói gì?"
Tạ Bệnh Miễn trước đó đỡ giúp Hạ Thanh Từ một đòn, cậu nhìn băng gạc trên trán Tạ Bệnh Miễn, đã được băng bó, lại nhìn sang Tạ Bệnh Miễn.
"Tuế Tuế, nếu tôi không tìm cậu, cậu sẽ không có gì để nói với tôi sao?"
Tạ Bệnh Miễn treo trên miệng là ý cười, nhưng đáy mắt lại không gợn chút sóng: "Cậu ta bị nhốt chính là phế vật, cậu có gì phải nói với cậu ta."
"Cậu—" Hạ Thanh Từ cau mày, vô thức muốn phản bác, ánh mắt rơi vào vết bầm trên sống mũi Tạ Bệnh Miễn, suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên nói: "Tôi cũng thường xuyên bị nhốt, cậu nói vậy, tôi cũng giống thế."
"Cậu đương nhiên khác, cậu là vì tôi." Tạ Bệnh Miễn thản nhiên nói.
Hạ Thanh Từ liếc hắn một cái, hắn có chút tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xa-giao-thao-co-chap/3539131/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.