Giọng Vĩnh Tân vừa cất lên, sáu con mắt đều đổ dồn về phía giường bệnh. Hắn đã tỉnh dậy từ khi nào, đúng lúc nghe Vĩnh Thuỳ đang làm náo động phòng bệnh, liền lên tiếng dẹp loạn.
Thành Nam thấy hắn tỉnh, lại còn có hơi sức mắng người, trong lòng vơi bớt lo lắng. Bắt gặp ánh mắt của hắn chuyển từ phía Vĩnh Thuỳ lên người mình, anh đột nhiên thu lại nụ cười, làm bộ mặt dửng dưng như không hề quan tâm đối phương.
Vĩnh Tân dĩ nhiên nhận ra anh đang làm bộ làm tịch, khoé môi thoáng mỉm cười, rồi nhìn chị gái nói:
“Hôm nay em thật may mắn vì vừa đúng lúc chị hai đang rảnh, có thời gian đến chăm sóc cho đứa em tội nghiệp này.”
Vĩnh Hà hừ một tiếng rồi nói:
“Chị mày không rảnh vậy đâu. Vì mày mà sáng nay chị phải huỷ bỏ cuộc hẹn quan trọng với đối tác. Nhiêu đó còn chưa đủ nữa sao mà còn móc mỉa?”
Vĩnh Tân cười xoa dịu chị gái:
“Em đùa mà, chị nổi giận chi cho mau già.”
Nghe tới chữ “già” Vĩnh Hà lại như bị giẫm phải gai, lên giọng:
“Biết trước chú mày có người yêu bên cạnh, thì chị đã không ở đây làm kỳ đà cản mũi rồi.”
“Người yêu?” Vĩnh Tân hỏi lại, hai chân mày nhướn lên, đảo mắt nhìn Thành Nam.
Thành Nam mặt mũi đỏ như gấc lúng ta lúng túng né tránh ánh mắt đầy hớn hở của hắn. Anh thật muốn vả cho mình mấy cái dễ sợ. Ban nãy lúc hắn còn hôn mê đã ăn nói bậy bạ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xa-em-la-bao-to/2553940/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.