Một câu nói khiến ba người tại đây nghe xong ngu luôn, Hạ Huy nhấp một ngụm bia, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Bán cái gì cơ? "
"Thì là...là..." Thịnh Ý đảo mắt, hai gò má đỏ bừng, ngượng ngùng nói ra từ "da thịt, thân thể" vì thế khéo léo đổi thành, "... Sắc."
Bia từ trong miệng Hạ Huy trực tiếp phun ra, phát ra một trận tiếng ho khan kinh thiên động địa.
Đường Khải cười đến cả người phát run, nước mắt cũng sắp chảy ra, cả người thiếu chút nữa trượt khỏi chỗ ngồi. Lục Kiêu cũng vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thịnh Ý: "Trong đầu cậu nghĩ cái gì đấy? "
"Bạn học Tiểu Thịnh, chúng tôi làm dịch vụ nhu cầu đặc biệt, chứ không phải dịch vụ nhu cầu." Đường Khải xoa xoa cái bụng cười đến đau, "Đừng có xử oan người đứng đắn a. "
Thịnh Ý cũng phản ứng được suy nghĩ của bản thân đã đi quá xa, khuôn mặt càng đỏ lên. Cũng đúng, Lục Kiêu làm sao có thể đi làm chuyện như vậy...
"Vậy rốt cuộc các anh làm gì a?"
"Phạm vi kinh doanh của chúng tôi rất rộng, lần trước không phải cậu gặp một lần rồi sao?" "Đòi nợ là một trong số đó", Đường Khải nói.
Tranh chấp nợ nên được chuyển đến cho tòa án giải quyết, nhưng vấn đề là ngay cả khi tòa án có đưa ra phán quyết thì đôi lúc cũng không giải quyết được vấn đề. Rất nhiều người nợ tiền hoặc là thay tên đổi họ bỏ trốn, hoặc là lưu manh vô lại, lần nào cũng khóc lóc giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-vong-tay-nguoi/2523953/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.