Cậu nắm chặt chai nước giải khát, buồn bực không nói đem một chai dinh dưỡng nhanh chóng uống sạch.
Gió đêm thổi tan mùi khói dầu trong không khí một chút, khách hàng xếp hàng lớn tụm năm tụm ba rời đi, tiếng ồn ào trở nên nhạt dần, màn đêm càng thêm dày dặc.
"Đi chưa?" Lục Kiêu thấy thời gian không còn sớm, hỏi.
"Mới hơn chín giờ." Hạ Huy còn chưa uống đủ, lại mở một chai rượu, "Chơi thêm một chút nữa. "
Lục Kiêu: "Tôi đưa cậu ấy về trước. "
Hạ Huy còn muốn ngăn cản, Đường Khải đã quyết định. Trong tay anh cầm một điếu thuốc châm lửa, cởi mấy cúc áo sơ mi trắng, nghiêng đầu lười biếng hướng Thịnh Ý cười, mang theo một loại mỹ lệ không chút che giấu: "Bạn học nhỏ, lần sau gặp lại."
Hai người rời đi, Lục Kiêu đẩy xe đạp, Thịnh Ý đi theo phía sau, không nói một lời.
Lục Kiêu nhìn cậu một cái: "Giận rồi sao? "
Hắn đã sớm phát hiện, người này từ nửa sau chặng đường đã không mấy vui vẻ, nói cũng không muốn nói, cái miệng phũng phịu như có thể treo lên một hũ dầu nhỏ.
"Nào có." Thịnh Ý quay mặt đi không nhìn hắn, thanh âm trong trẻo lạnh nhạt: "Thân phận tôi là gì, sao dám tức giận với lão đại chứ. "
Ngoài miệng nói không tức giận, khá lắm, từ mặt bên nhìn qua cái má đều sắp phồng ra một cái túi rồi.
Lục Kiêu im lặng một giây, nói: "Hạ Huy sắc mặt không tốt lắm, lon bia kia tôi uống một ngụm liền không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-vong-tay-nguoi/2523949/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.