Edit: Thanh
================
Vào đêm giao thừa, sau khi Khương Từ gặp khách hàng liền vội vàng đến siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu bữa tối, định cùng nhau đón Tết với bà nội.
Vì khách hàng có rất nhiều câu hỏi, lại thêm việc đi siêu thị mua đồ ăn trễ nên về đến nhà đã gần bảy giờ, vừa vào nhà đã thấy bà nội đang tập tễnh vo gạo trong bếp, Khương Từ không kịp đặt đồ xuống, đổi dép lê xong liền vội vàng đi vào bếp, nhận lấy nồi cơm trong tay bà nội đặt lên bếp, đỡ bà đến phòng khách, nói: “Không phải con đã nói bà đợi con về nấu cơm sao, bà vừa hết bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Cô đỡ bà nội ngồi xuống ghế sô pha, ngồi xổm xuống giúp bà nội bật lò sưởi, lại cầm chăn mỏng trên sô pha đắp lên đùi bà, nói: “Bà ngồi xem tivi một lúc đi, con làm nhanh thôi, chút nữa chúng ta cùng ăn cơm.”
Bà nội Khương nhìn cháu gái vẫn còn mang túi xách trên vai, trong túi còn có rất nhiều tài liệu, bỗng nhiên bà rất đau lòng, nói: “Tết này con không được nghỉ, sức khỏe bà cũng không tốt, ngay cả cơm tối cũng phải chờ con về làm.”
“Bà đừng nói vậy.” Khương Từ nắm chặt tay bà nội, ngẩng đầu nhìn thấy mái tóc bạc phơ của bà, mắt cô chua xót, cô đưa tay lên lau nước mắt cho bà, nói: “Không phải lúc nhỏ cũng là bà chăm sóc con sao, hơn nữa con không vất vả chút nào, bà vẫn còn bên cạnh con, con vẫn còn có thể chăm sóc bà, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-tay-em/4603789/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.