Chương trước
Chương sau
“Hí hí hí……” Tiếng vó ngựa lộn xộn dần dần ngừng lại ở trước rừng hoa đào,Hạ Ngạn Quân ngồi ở trên cây liếc mắt một cái liền nhìn thấy gầnhai mươi người hắc y nhân ngồi trên ngựa,nhìn trên mặt mỗi người bọn họđều trùm cái khăn đen để người khác nhìn không ra.
Hắn cười lạnh một tiếng, xoay người phi tới trước mặt đám hắc y nhânkia,“Thì ra là các vị ngưu đầu mã diện, mặt mũi hung tợn sợ dọa ngườingọc thụ lâm phong như ta, cho nên mới che mặt như vậy?
Con ngươi thâm thúy tràn đầy chế giễu nhưng đằng sau vẻ nguội lạnh là nụ cười toan tính.
“Sai lầm rồi, đây là cho ngươi thành oan hồn dưới đất, không biết tìm ai lấy mạng!” Một gã hắc y nhân ở giữa lạnh lùng thốt, mà giọng nóicũng rõ ràng là giả.
“Chậc chậc,nhìn mặt nhận không ra người, không nghĩ tới ngay cả giọng nói cũng nhận không ra người.” Hạ Ngạn Quân lạnh lùng giật giật khóemiệng, xem ra là người quen mới có thể lao lực làm giả như thế.
“Nói nhảm, không cần nhiều lời, hôm nay ta sẽ lấy mạng chó củangươi!” Hắc y nhân ở giữa giơ tay lên, quay đầu lại nhìn đồng bọnnói:“Tiến hành theo kế hoạch, đi!”
Nói xong, mười tên kỵ sĩ vây quanh Hạ Ngạn Quân, mặt khác mười têncòn lại lướt qua bên người Hạ Ngạn Quân tiến vào rừng hoa đào.
Hạ Ngạn Quân nhíu lại mày rậm, chẳng lẽ bọn họ biết Hạ Vũ Lâm ở trong rừng?
Khuôn mặt hắn biến đổi, mà mười người vây quanh hắn cũng đồng thờirút đao hướng hắn, trong nháy mắt mười thanh trường đao từ nhiều nơikhác nhau hướng về phía Hạ Ngạn Quân.
“Rất tốt, vừa lúc để cho ta luyện công!” Hắn cười lạnh một tiếng,bước chân nhanh chóng di chuyển, bóng người phi động, song chưởng mạnhmẽ như sấm điện.
Mà mười tên kỵ sĩ giống như phụng mệnh không thể lấy tánh mạng hắn,thế công giống như trói tay trói chân, hơn nữa Hạ Ngạn Quân võ nghệ phiphàm không bao lâu sau, mười tên kỵ sĩ trúng chưởng rơi xuống ngựa rênrỉ không ngừng.
Hạ Ngạn Quân hô một tiếng lập tức phi thân vào trong rừng, mà tiếng kêu sợ hãi của Hạ Vũ Lâm đồng thời vang lên.
“Chết tiệt!”
Hắn nhảy vào trong rừng, đập vào mi mắt chính là mười tên kỵ sĩ khácđang vây quanh chổ cây hoa đào mà Hạ Vũ Lâm ở đó, lưỡi dao lấp lánh cầmtrong tay muốn đâm về phía Hạ Vũ Lâm.
Trong mắt hắn lạnh lẻo, thân hình phóng lên cao chưởng phong tức thời tung đến,làm một loạt lưỡi dao trong tay hắc y nhân bị quét rơi xuốngđất, phi tới trên cây đào, kéo vạt áo cột trên người Hạ Vũ Lâm ra, ômnàng vào trong ngực thân hình xông thẳng lên trời cao, mà Hạ Vũ Lâm lúcnày lại ngất tiếp.
“Chết tiệt, đến lúc nào rồi mà nàng còn ngất nha?” Hắn thật sự là bị nàng đánh bại !
Liếc thấy mười mấy hắc y nhân cưỡi ngựa đuồi theo, hắn khẽ cắn môi, xem ra bọn họ chưa tới phút cuối chưa thôi!
Hắn phi thân xuống một cây đào khác, đem Hạ Vũ Lâm tựa vào trên thâncây, vỗ vỗ vào mặt của nàng,“Tỉnh tỉnh, chết tiệt, tỉnh lại nha!”
Nhưng nàng ngay cả nhúc nhích một chút cũng không nhúc nhích, hắncong môi lên đành phải xử lý những tên hắc y nhân chết tiệt kia trướcthôi.
Mà võ công của đám hắc y nhân kia quả không tồi,Hạ Ngạn Quân vừa rơi xuống đất, hắn cũng cùng một đám đồng bọn đuổi theo đến.
“Các ngươi thật đúng là theo sát không thôi!” Hắn lạnh lùng liếc tên hắc y nhân cầm đầu.
“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Hắc y nhân cầm đầu giơ tay lên, thét to một tiếng,“Lên!”
Hơn mười tên hắc y nhân lại lần nửa vây quanh hắn, mà lần này còn bày trận hình, từng nhóm tiến công về phía hắn, ra tay tàn nhẫn, chiêu thức dũng mãnh, mà hắc y nhân cầm đầu kia bất động, ánh mắt không ngừng ởđảo chung quanh rừng.
Chẳng lẽ mục tiêu thật sự của hắn là Hạ Vũ Lâm?
Hạ Ngạn Quân vừa mới phân tâm, cánh tay tay trái liền trúng một đao, máu tươi nhất thời chảy ròng.
Hắn nhíu lại mày rậm, cắn răng liếc cánh tay mình một cái, lúc nàymới thu lại tâm trạng chuyên tâm đánh nhau với nhóm hắc y nhân, taykhông công kích thì chịu lổ một chút,hắn nhanh chóng đoạt được một thanh đao sắc bén của đối phương , đao quang kiếm ảnh, máu tươi của vài tênhắc y nhân phun tung toé,tiếng kêu gào thê thảm vang lên……
Hắc y nhân cầm đầu biết tình hình không hay, đành phải hô lớn một tiếng,“Lui!”
Trong khoảng thời gian ngắn,một số hắc y nhân bị thương vội vàng lênngựa rút lui, mà rừng hoa đào vốn yên tĩnh xinh đẹp bây giờ đầy thi thểvà mùi máu tươi.
Hạ Ngạn Quân lạnh lùng liếc này tàn thi liếc mắt một cái,rồi cúi đầunhìn vết thương trên tay trái, mày rậm nhíu lại, vết thương này khôngnặng nhưng rất đau!
Hắn kéo ống tay áo xuống, đơn giản băng bó lại vết thương nhưng máutươi chói mắt vẫn rất nhanh nhiễm đỏ ống tay áo,“Xem ra không trở vềbăng bó là không được.”
Hắn thở ra một hơi, phi thân nhảy lên tàng cây kính đáo của cây anh đào,bế Hạ Vũ Lâm đang ngất xuống.
Hắn giương lông mày lên nhìn lông mi xinh đẹp của nàng đột nhiên động vài cái,“Tỉnh?”
Nàng mở to mắt, không nghĩ tới đập vào mi mắt không phải rừng hoa đào xinh đẹp mà là máu chảy đầm trên các thi thể nằm trên mặt đất, nàngkhắc chế không được lên tiếng thét chói tai, nhưng Hạ Ngạn Quân đúng lúc che môi của nàng, che lại tiếng thét chói tai thiếu chút nữa bật rakhỏi miệng nàng.
“Đừng kêu nữa, cũng đừng ngất xỉu nửa , ta cũng không muốn cho đám hắc y nhân vừa mới đi quay trở về.”
“Nhưng mà – nhưng mà –” Trên mặt nàng không hề có huyết sắc.Trời ạ! Người chết, thiệt nhiều người chết a……
“Ta cũng bị thương, nếu không phải hắc y nhân cầm đầu kia căn bảnkhông tính đưa ta vào chỗ chết, ta một mình đánh với hai mươi người chỉsợ dữ nhiều lành ít.”
Lời này của hắn không phải là muốn diệt uy phong của mình mà là những tên hắc y nhân kia tìm tới đều không phải hạng người bình thường.Khiđánh nhau dựa vào cách tấn công,trận pháp cho thấy bọn họ không phải một đám ô hợp,dĩ nhiên là cùng một môn phái hoặc đoàn thể.
Suy tư đến đây, hắn buông cả người mềm nhũn của Hạ Vũ Lâm ra, đi đếnmấy thi thể kia, kéo từng cái khăn đen trên mặt bọn họ xuống, tất cả đều là gương mặt xa lạ.
Vẻ mặt của Hạ Ngạn Quân có chút hoang mang, chẳng lẽ ngoài những người này chỉ có tên kia Hắc y nhân cầm đầu là quen mặt?
Hạ Vũ Lâm ngã ngồi trên mặt đất, hai tay che ánh mắt, lòng của nànghỗn loạn kinh hoàng, những hình ảnh đìa máu tươi kia có thể sẽ làm nàngnhiều ngày gặp ác mộng .
Hạ Ngạn Quân xoay người đi về phía nàng,“Chúng ta trở về đi.”
“Ngươi — ngươi –” Nàng nuốt một chút nước miếng, sắc mặt trắng bệch nhìn cánh tay trái bị thương của hắn.
“Không !Nàng đừng chết,nàng đừng — chết tiệt! Ta nói đừng ngất xỉu thôi!” Hắn thở hổn hển nhìn mỹ nhân đang bất tỉnh.
Đâu phải nàng muốn bất tỉnh?Nhưng nàng sợ a, , rời nhà xảy ra nhiềuviệc làm cả người nàng mệt mỏi, không rét mà run, nàng thừa nhận mìnhthật sự chịu không được a.
Nàng muốn về nhà nhưng lại không dám trở về……
Lúc này nàng được ôm vào trong ngực vì sao cảm thấy ấm áp như thế,sợhãi trong lòng của nàng dường như theo dòng chảy ấm áp này từ từ biếnmất.
Rất ấm áp,rất ấm áp a……
Hạ Ngạn Quân vô tình nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nhợt nhạt củatiểu mỹ nhân, mà nụ cười này không khỏi làm tim hắn đập thình thịch,trong nháy mắt có một giọt lệ rơi ra từ khóe mắt nàng làm cho hắn khôngtự chủ ngừng lại hô hấp……
Hắn không nén nổi tình cảm cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi anh đào đangcười kia,“Thì ra nụ cười của nàng động lòng người thế!Hạ Vũ Lâm.”
Đúng vậy, cẩn thận hồi tưởng lại những ngày qua,đây là lần đầu tiên hắn thấy trên mặt đại mỹ nhân này nở nụ cười…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.