“Cậu nhìn Trần Uy đi, cậu lại nhìn lại chính mình xem, cậu ấy vẫn đang nỗ lực học tập, cậu có tư cách gì mà không nỗ lực học tập chứ…” Tô Mỹ giống như đang đả kích Đường Tích, mà dưới cái nhìn của Đường Tích, cô ấy đang hạ thấp Trần Uy.
“Bạn học Trần Uy hôm nay làm sao lại trở nên kỳ quái như vậy. Quá không bình thường rồi.” Theo sự hiểu biết của cô về Trần Uy, hình như là cậu ấy không thích học, hơn nữa không có chút hứng thú nào với học tập cả, mỗi ngày không phải ngủ thì cũng là người ngủ, nhưng mà, thành tích của cậu ấy vẫn cao vô cùng.
Cho dù là không chăm chỉ học tập, cậu ấy thi lúc nào cũng được điểm cao, đây có thể chính là con nhà người ta.
“Cậu sao vẫn cứ nhìn cậu ấy thế. Cậu ấy có đẹp trai như vậy à…” Tô Mỹ dường như đang suy nghĩ.
“… Cũng khá đẹp trai.” Đường Tích đưa ra một câu nói đúng trọng tâm.
Thật ra cậu ấy không phải quá đẹp trai, cũng không được xem là hotboy trong trường. Nhưng mà Đường Tích thật sự là rất thích cậu ấy.
Đầu tóc cậu ấy hơi dài đến chân mày, lông mi rất dài, che khuất đôi mắt biết cười của cậu ấy, mũi rất cao, khóe miệng hơi giơ lên, như là yêu tinh nhiếp hồn nhiếp phách.
“Nếu chỉ khá đẹp, sao cậu cứ nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy? U, có tình huống gì rồi…” Tô Mỹ cười không có ý tốt.
“Mới… mới không có. Cậu đừng đoán mò.” Đường Tích giống như bị nhìn thấu tâm can, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-on-nhu/1123481/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.