“Cậu… cậu không để ý sao?” Tâm của Trần Uy như là muốn rớt ra bã.
“Mình biết hôm nay là ngày cá tháng tư, cũng biết cậu bị Quách Hằng Hàng trêu đùa, cho nên mình không đả kích cậu thêm nữa.” Câu nói này thật sự là nghĩ cho cậu ấy.
Nhưng cậu ấy lại không nghĩ như vậy.
“Thật ra…” Cậu ấy muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Dù sao ngày cá tháng tư nói ra, người khác chỉ có thể nghĩ rằng mình bị người chơi đùa.
“Ừm?” Thật ra trong lòng Đường Tích luôn hy vọng cậu ấy phản đối.
Chỉ cần cậu ấy đi về trước một bước, chín mươi chín bước còn lại cô sẽ đi về phía cậu ấy.
“Thật ra… cậu nói đúng, mình bị đùa giỡn đấy.” Trần Uy căn bản không có dũng khí mà nói tiếp, cậu sợ mình nói ra quan hệ cơ bản giữa hai người bọn họ sẽ không tồn tại nữa.
Người yêu sau khi chia tay có thể quay về làm bạn bè cũng không nhiều, mà cuối cùng bạn bè trở thành người yêu thiếu càng thêm thiếu.
Cửa sổ chỉ còn một tầng giấy, đâm thủng nó với ai cũng không tốt, còn không bằng cứ thế này, trong tim mình có cậu, mình biết là được rồi, cậu luôn luôn ở trong tim mình.
Cuối cùng ba người cùng đi vào lớp học.
Vào chỗ ngồi, Tô Mỹ ngồi ở phía trước Đường Tích, dường như cả tiết này đều không chú ý, cô ấy vẫn chuyên chú xem sách ngữ văn như cũ.
Còn nhỏ giọng nói thầm: “Hạng tích hiên, cựu nam các tử dã, thất cận phương trượng…”
Đường Tích ngồi ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-on-nhu/1123480/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.