Chương trước
Chương sau
Chiếc váy màu vàng nhẹ nhàng và ấm áp, Tô Dao lấy váy ra khỏi hộp đen, đầu ngón tay chạm vào từng lớp vải mềm mại. Đột nhiên bên tai cô văng vẳng câu nói của Chu Vũ Trần trong căn biệt thự xinh đẹp.
“Cô có ngửi thấy mùi máu không?”
“Đây là nơi mẹ tôi đã ngã xuống, khi ấy bà mặc chiếc váy màu vàng xếp tầng, rực rỡ như ánh mặt trời, bà ấy đã dùng thân mình để bảo vệ anh trai.”
“Đã hai mươi mốt năm rồi, từ khi được một viên cảnh sát hình sự nhận nuôi, anh trai tôi chưa từng về lại nơi đây, tôi đoán là anh ấy không dám đi trên con đường này.”
Trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy, không có lý gì họ lại chuẩn bị cho cô một bộ váy giống hệt với Hạ Nhã Đàn như thế. Tô Dao thầm nghĩ, Hứa Tiền đã biết cô là ai rồi.
Một cơn gió thổi tới, cả căn phòng như kết băng, Tô Dao cảm thấy toàn thân lạnh toát. Nếu cảnh tượng năm đó được tái hiện, Hứa Tiềm bắn thẳng vào đầu cô trước mặt Trần Ngân Hà và cô cũng sẽ ngã xuống ngay trước mặt anh như Hạ Nhã Đàn. Tô Dao không dám tưởng tượng, liệu rằng Trần Ngân Hà có phát điên khi chứng kiến cảnh tượng đó hay không.
Anh đã trải qua một lần dày vò như địa ngục, khó khăn lắm mới đợi được gió, mặt trời và bầu trời đầy sao, vậy mà lão già điên kia lại muốn đẩy anh xuống một tầng địa ngục sâu hơn. Tô Dao túm chặt chiếc váy trong tay, nếu không phải đây là chiếc váy Hạ Nhã Đàn thích thì cô đã xé nát nó ngay tại đây rồi.
Tô Dao nói: “Tôi mặc đồ của tôi, không cần mặc bộ này đâu, đám cưới đông người như vậy, mặc váy không tiện xách đồ giúp Tiểu Uyển.”
Người phụ nữ vẫn giữ nụ cười trên môi, như một bà cô hàng xóm tốt bụng: “Chiếc váy này cô mặc chắc chắn đẹp, ngày mai sẽ rất đông người, cả những đứa trẻ đáng thương không có nhà để về được nhận vào đây cũng đến dự. Trẻ con ấy mà, chúng rất thích những chị gái trong bộ váy xinh đẹp.”
Tô Dao âm thầm cười lạnh một tiếng, đối phương đang uy hiếp cô, nếu như cô không mặc thì các con tin sẽ không được thả ra khỏi nơi giam giữ để đến dự tiệc cưới.
Tô Dao cầm chiếc váy lên ướm thử trên người, rồi lạnh lùng nói: “Được rồi, rất vừa.”
Người phụ nữ mỉm cười: “Đúng thật này, chúng tôi thiết kế dựa trên khí chất và dáng người của cô đó.”
Tô Dao cầm váy đi vào phòng, cô cần gặp Trần Ngân Hà để dặn anh đừng rơi vào bẫy của Hứa Tiềm. Khi Hứa Tiềm biết Trần Ngân Hà là đặc vụ ngầm, thì ông ta đã bắt đầu lên kế hoạch sử dụng những con tin đó để buộc cảnh sát phải phục tùng.
Tô Dao không ngạc nhiên, việc này đều nằm trong tính toán của cảnh sát, như Trần Ngân Hà đã từng nói, dù cái hố đó có lớn thế nào đi chẳng nữa thì bọn cô vẫn buộc phải nhảy, không có cơ hội nào tốt hơn đám cưới lần này.
Tô Dao đứng bên cửa sổ nhìn ra cổng, Trần Ngân Hà sẽ không đến đây lúc này, cô dâu và chú rể không được gặp nhau vào đêm trước khi tổ chức hôn lễ. Một bóng người cao gầy ngang qua cổng, Tô Dao nhặt một viên đá bên cạnh lên ném qua. Lần này, cô không ném trúng lưng Chu Vũ Trần mà ném xuống đất cạnh chân, cho thấy cô đang có việc cầu xin.
Chu Vũ Trần quay đầu lại nhìn Tô Dao, cô đang móc tay với anh ta, rồi nói bằng khẩu hình: “Qua đây.”
Chu vũ Trần đứng tại chỗ cân nhắc một chút rồi đến gõ cửa nhà Hứa Tiểu Uyển.
Khi những người phụ nữ trong phòng nhìn thấy anh ta, thì lên tiếng: “Anh Chu, ngày mai là ngày tổ chức hôn lễ rồi, lúc này đáng lẽ anh phải ở bên cạnh chú rể chứ?”
Chu Vũ Trần lấy một viên kẹo trong túi ra, liếc nhìn lên phòng Tô Dao: “Lần trước tôi có cầm đồ của cô ấy, nên đến trả lại.”
Hứa Tiểu Uyển gọi người phụ nữ: “Thím Triệu, thím nhìn giúp con có phải chỗ hoa thêu trên váy này không đúng hay không, còn cả vị trí ở eo này nữa, có hơi rối mắt.”
Tất cả mọi người ở đây đều không thể từ chối Hứa Tiểu Uyển, tất cả những người phụ nữ trong phòng đều vây quanh cô ta, Chu Vũ Trần lùi lại phía sau hai bước, rồi đi vào phòng Tô Dao.
Thấy Chu Vũ Trần bước vào, Tô Dao khoá của lại, kéo anh ta, nói: “Lần trước anh lấy trộm hoa cúc của tôi, tôi không tính toán với anh nữa, tổng cộng ba khóm, trả lại tôi hai khóm là được, rồi giúp tôi chuyển lời tới Trần Ngân Hà.”
Tô Dao cầm chiếc váy vàng trên bàn lên: “Nói với Trần Ngân Hà rằng Hứa Tiềm đã biết tất cả, hơn nữa còn dự định dùng tôi để kích thích anh ấy, khiến anh ấy mất khống chế, dặn anh ấy đừng có kích động, hãy tin tưởng tôi, cho dù có chết thì tôi cũng không trở thành công cụ uy hiếp của Hứa Tiềm.”
“Không đúng, tôi sẽ không chết, cũng bắt buộc phải sống sót để ra khỏi nơi đây.”
Chu Vũ Trần nhìn những bông cúc hoạ mi trên chiếc váy, đầu ngón tay vô vàn lưu luyến sờ lên trên, rồi đưa lớp vải chạm lên má, như thể chiếc váy này là Hạ Nhã Đàn vậy.
Tô Dao: “Đừng có chạm nữa, những gì tôi vừa nói anh đã nhớ cả chưa?”
Chu Vũ Trần gật đầu, rồi ngước lên nhìn Tô Dao: “Nhớ rồi, bất luận trước đây ra sao, thì ít nhất hiện tại mục tiêu của chúng ta là như nhau, cô cứu con tin của cô, Hứa Tiềm là của tôi.”
“Hứa Tiềm không phải của anh, cho dù ông ta có phạm tội ác ghê tởm thế nào thì hình phạt duy nhất dành cho ông ta là luật pháp, bất cứ hình phạt cá nhân nào đều là bất hợp pháp.” Tô Dao nhìn gương mặt giống Trần Ngân Hà của Chu Vũ Trần: “Vẫn câu nói đó, anh đừng làm gì cả, cứ ở đây đợi mọi việc kết thúc rồi đầu thú đi.”
Chu Vũ Trần lấy chiếc kẹo dẻo vị đào lần trước mình cầm đi ra: “Trả lại kẹo cho cô, rất xin lỗi, tôi sẽ không trả lại cho cô khóm cúc nào hết.”
Tô Dao: “… Đó là đồ của tôi, tôi mang nó đến đây là để cho Trần Ngân Hà.”
Chu Vũ Trần rũ mi, trầm giọng nói: “Trước giờ tôi chưa từng cướp đồ của anh trai, chỉ lần này thôi, chỉ một lần này thôi.”
Nếu mang theo những bông cúc đó đi gặp mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất vui. Nếu mẹ vui vẻ, thì nói không chừng mẹ cũng sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng như khi nhìn anh trai, cho dù chỉ là một giây, một giây thôi cũng được.
Tô Dao thấy ánh sáng mờ ảo trong mắt Chu Vũ Trần, chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn, còn lại đại đa số đều mờ mịt xám xịt.
Tô Dao gọi Chu Vũ Trần lại: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Chu Vũ Trần không trả lời, anh ta quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, một ngôi sao sáng hiện lên trong mắt, sau đó quay người đi ra cửa: “Tôi sẽ chuyển lời cho cô.”
Tô Dao đuổi theo hai bước, nhét chiếc kẹo trên tay vào lòng bàn tay Chu Vũ Trần. Chu Vũ Trần nhận lấy: “Kẹo tôi cũng sẽ đưa cho anh ấy thật cẩn thận.”
Tô Dao: “Cái này là cho anh.”
Chu Vũ Trần khẽ sửng sốt, dường như không thể tin mình lại được nhận một món đồ tốt như vậy, một lúc sau mới hoàn hồn, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Anh ta bước tới cửa, đặt tay bên tay nắm cửa: “Rất lâu trước đây, tôi hoàn toàn không hiểu lý do tại sao anh trai lại thích cô, cô vừa nghèo vừa hung dữ, lại còn là cảnh sát, ngoài việc có ngoại hình xinh đẹp ra thì chẳng còn ưu điểm gì khác.”
Tô Dao: “…” Vừa nghèo vừa hung dữ, đây là tính từ mới lạ gì thế này.
“Hiện tại thì tôi có thể hiểu được một chút rồi.” Chu Vũ Trần vừa nói vừa vặn chốt cửa: “Anh trai thật may mắn.”

Chu Vũ Trần ra khỏi nhà của Hứa Tiểu Uyển và trở lại phòng ở của mình tại đầu phía Tây ngôi làng. Căn nhà này chỉ có hai người sống, là anh ta và Trần Ngân Hà, hai người ở trong hai phòng có khoảng cách xa nhau nhất.
Trần Ngân Hà đang nằm trên giường thì nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa: “Anh, em có thể vào không?”
Trần Ngân Hà lật người, không lên tiếng.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói: “Cô ấy bảo em chuyển lời đến anh.”
Trần Ngân Hà đứng dậy, mở cửa.
Chu Vũ Trần ôm chiếc gối nhỏ cũ kĩ, Trần Ngân Hà liếc nhìn một cái rồi cau mày tỏ vẻ không chào đón: “Cậu mang gối qua đây làm gì?”
Chu Vũ Trần cúi đầu nhìn xuống hoạ tiết thêu hoa đã sờn rách trên chiếc gối, chiếc gối này từng là của Trần Ngân Hà, bên trên có hình thêu tay của Hạ Nhã Đàn. Ngay khi vừa sinh ra anh ta đã bị Chu Chính Thanh bắt đi từ chỗ Hạ Nhã Đàn, nếu không bà ấy sẽ bóp chết anh ta, cứ thế cho đến năm bốn, năm tuổi mới quay lại.
Một tháng đầu tiên, Trần Ngân Hà không biết đây là con trai của Chu Chính Thanh, vì căn nhà có thêm một cậu bé xinh đẹp nên anh rất vui mừng, đây là lần đầu tiên anh gặp một đứa trẻ tương đương mình, nên vô cùng nhiệt tình, vui vẻ đưa anh ta chơi quanh căn nhà. Mỗi đêm, Chu Vũ Trần đều ôm chiếc gối nhỏ đến gõ cửa phòng Trần Ngân Hà rồi cùng anh chen chúc trên chiếc giường nhỏ.
Cứ thế cho đến khi Trần Ngân Hà biết được thân thế của anh ta, từ đó anh không cho anh ta vào phòng nữa, ánh mắt anh nhìn anh ta chẳng khác gì nhìn Chu Chính Thanh, trong mắt chỉ có ý hận và sự nguyền rủa. Một tháng ngắn ngủi ấy là ánh sáng, là hạnh phúc trong suốt cuộc đời anh ta, từ đó anh ta chưa bao giờ thấy Trần Ngân Hà cười với mình, cho dù rõ ràng họ là những người máu mủ thân thiết của nhau trên đời này.
Trần Ngân Hà nhìn Chu Vũ Trần bằng ánh mắt xa cách: “Cô ấy bảo cậu chuyển lời gì?”
Chu Vũ Trần đặt chiếc gối nhỏ mà mình mang theo bên cạnh gối của Trần Ngân Hà: “Hứa Tiềm chuẩn bị cho cô ấy chiếc váy màu vàng giống của mẹ, có vẻ ông ta đang cố ý nhắm vào anh và em.”
Chu Vũ Trần cởi dép, nằm lên giường Trần Ngân Hà như hồi nhỏ: “Cô ấy còn dặn anh cẩn thận, đừng trúng kế của Hứa Tiềm, nói cô ấy sẽ không để mình trở thành công cụ uy hiếp anh của Hứa Tiềm.”
Trần Ngân Hà đứng bên giường, nhìn Chu Vũ Trần từ trên cao: “Xuống khỏi giường tôi ngay.”
Chu Vũ Trần kéo kéo mép chăn, lùi sát đến mép giường: “Em chỉ chiếm một phần ba thôi, đêm không ngáy cũng không giật chăn.”
“Cậu không giật chăn sao, người toàn giật chăn là cậu.” Trần Ngân Hà cong môi chế nhạo: “Xuống khỏi giường tôi ngay.”
Chu Vũ Trần ngước mắt: “Cô ấy còn bảo em chuyển lời khác cho anh nữa, rất quan trọng, em sẽ nói cho anh vào buổi sáng.” Dứt lời liền nhắm mắt lại.
Trần Ngân Hà đứng bên giường, nhấc chân đá Chu Vũ Trần một cái: “Xuống!”
Nếu Hứa Gia Hải dám nằm ườn trên giường thế này, thì chỉ trong vòng ba giây thôi anh ta sẽ biến thành một xác chết. Còn với Chu Vũ Trần, tình cảm của Trần Ngân Hà dành cho anh ta rất phức tạp, một mặt là hận dòng máu của Chu Chính Thanh đang chảy trong người anh ta, anh ta sinh ra và tồn tại vốn là tội lỗi, một mặt lại kìm không nổi khi có thể nhìn thấy Hạ Nhã Đàn qua gương mặt anh ta.
Ngày mai là ngày giỗ của Hạ Nhã Đàn, nên cuối cùng Trần Ngân Hà vẫn lên giường, nằm ngủ phía trong, quay lưng cách xa Chu Vũ Trần và không chạm vào anh ta.
Trong bóng tối, giọng nói của Chu Vũ Trần vang lên: “Được ở cạnh anh trai thì có chết như vậy cũng tốt.”
Trần Ngân Hà tiến lại gần tường: “Im đi!” Đồ bệnh hoạn.
Chu Vũ Trần mỉm cười, không tiếp tục nói nữa, mà nằm nghe tiếng thở của Trần Ngân Hà, cứ thế cho đến khi trời gần sáng mới không nỡ rồi nhắm mắt ngủ.
Tiếng pháo ngoài cửa sổ vang lên, đánh thức xóm làng yên tĩnh, Trần Ngân Hà xuống giường, nhìn Chu Vũ Trần đang ngủ say: “Dậy đi.”
Chu Vũ Trần chậm rãi mở mắt ngồi dậy, khẽ dụi dụi đôi mắt, ánh mắt mềm mại ủ rũ sau khi thức giấc lại càng khiến anh ta giống Hạ Nhã Đàn nhiều hơn.
Trần Ngân Hà nghiêng mặt, sắc mặt vẫn không tốt, nói với Chu Vũ Trần: “Bây giờ đã nói được chưa, cô ấy còn nhắn lời gì quan trọng cho tôi?”
Chu Vũ Trần xuống giường, xỏ dép lê của mình vào, quay người với lấy chiếc gối rồi chậm rãi đi về phía cửa, thậm chí còn không dám nhìn mặt Trần Ngân Hà: “Cái cần nói tối qua em đã nói cả rồi, không còn gì nữa đâu.”
Dứt lời liền vặn tay nắm cửa.
Trần Ngân Hà đi theo vài bước, túm lấy bả vai Chu Vũ Trần, hung dữ giật về phía sau, sắc mặt khó chịu vì bị lừa: “Đừng có giở trò ngớ ngẩn như vậy với tôi nữa.”
Chu Vũ Trần đọc được ý tứ chán ghét trong mắt Trần Ngân Hà, anh ta rũ mắt xuống, mỉm cười: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, chắc chắn mẹ không muốn thấy anh tức giận đâu.”
Trần Ngân Hà buông tay: “Đừng có lởn vởn trước mặt tôi, tránh càng xa càng tốt.”
Ngoài sân vang lên tiếng nhạc xập xình, người dân trong làng chuẩn bị hôn lễ đã đến. Tô Dao nhìn chiếc váy màu vàng trước mặt, do dự một chút rồi mặc vào. Trong phòng khách có rất nhiều người, Hứa Tiểu Uyển ngồi trước bàn trang điểm, một người phụ nữ đang ở bên cạnh chải tóc cho cô ta.
Cả căn nhà chỉ có một người đàn ông đó là Hứa Gia Hải. Hứa Tiểu Uyển cầm chiếc kẹp tóc trong tay, quay đầu lại hỏi Hứa Gia Hải có đẹp hay không, Hứa Gia Hải liếc nhìn một cái, mỉm cười nói: “Đẹp.”
Hứa Tiểu Uyển vui vẻ kẹp chiếc kẹp tóc lên mái tóc đã búi, rồi nhìn vào gương, hai má ửng đỏ, giống như cô dâu mới đang yêu thực sự.
Người phụ nữ chải tóc cho cô ta gọi Tô Dao tới, rồi làm cho cô kiểu tóc công chúa. Phần tóc mái hai bên được tết lỏng, buộc ra sau, bên trên là chiếc kẹp tóc hình cúc họa mi, phần tóc để xõa bên dưới thả sau vai. Tóc cô đen như màn đêm, trải ra nền vải màu vàng, hai sắc màu tương phản lẫn nhau, trông mãnh liệt như đoá hoa cúc giữa buổi nắng chiều.
Mười giờ sáng, âm nhạc lễ hội từ xa đến gần, một nhóm người đến từ đầu phía Tây của ngôi làng, đi đầu là Trần Ngân Hà trong bộ lễ phục màu đỏ, bên cạnh là Chu Vũ Trần mặc áo sơ mi màu hồng.
Tô Dao ra khỏi sân, đứng ở cổng nhìn về phía Trần Ngân Hà. Thấy cô, anh hơi giật mình, ánh mắt dán chặt lên người cô chẳng thể rời. Hai người nhìn nhau trong đám đông qua tiếng trống ồn ào, Tô Dao chưa từng thấy Trần Ngân Hà mặc đồ màu đỏ, da anh rất trắng, tóc và mắt đen nhánh, bộ quần áo đỏ như máu khiến anh trông như con quái vật.
Với tư cách là bạn thân của nhà gái, cô đứng ở cửa cùng những người khác, hỏi lì xì từ phía chú rể sau đó mới cho chú rể vào cửa đón cô dâu.
Tô Dao không còn tâm tư mà đùa giỡn, đến cả diễn cũng không thèm diễn, vì đầu óc chỉ suy nghĩ đến hành động của phía cảnh sát. Phần còn lại của tâm trí là đổ dồn vào Trần Ngân Hà, đôi mắt cô hơi đỏ, dừng lại trên đôi môi cũng yết hầu nhô lên của anh, không hiểu sao tự nhiên lại nghĩ đến hai từ “động phòng”.
Người bên cạnh Trần Ngân Hà đang phát bao lì xì, còn anh thì không cử động, buông thõng tay đứng tại đó, sắc mặt lạnh tanh. Ngay từ đầu khi đặt chân vào ngôi làng này, anh đã lười chẳng buồn diễn kịch, không thân thiết với bất kỳ ai, trông có vẻ còn máu lạnh hơn cả những tên sát thủ tại đây. Chỉ khi nhìn thấy Tô Dao thì sự lạnh lùng trong mắt ấy mới tan ra, đến cả bản thân anh cũng chẳng nhận ra rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần nhìn thấy đôi môi cô là anh lại không kìm được mà khẽ mỉm cười.
Năm giờ chiều, mặt trời lặn ở phía Tây, chân trời ẩn hiện ánh hoàng hôn lộng lẫy rực rỡ. Tia nắng như máu như lửa lan tràn trên núi rừng gần xa, nhuộm đỏ một mảng. Một vài sợi ánh sáng màu cam xuyên qua đám mây va đập vào những phiến gạch xanh cùng những mái ngói đỏ của ngôi làng, như những lưỡi dao sắc bén xuyên xuống từ mái vòm.
Tô Dao bước vào sảnh bữa tiệc và bình tĩnh quan sát, dân làng ngồi ở giữa, con tin ngồi tại ba chiếc bàn trong góc. Các con tin ở nhiều độ tuổi khác nhau, nhỏ là ba, bốn tuổi, lớn là khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đại đa số là dưới mười tuổi. Do rất ít khi được thả ra ngoài nên sắc mặt có chút e ngại.

Tô Dao nhìn lên bàn, Hứa Tiềm ngồi trên ghế, ông ta mặc chiếc áo Đối Khâm màu be, khuôn mặt già nua héo úa nở nụ cười.
Tên sát nhân tàn nhẫn khát máu đã giết vô số người này sắc bén dị thường, như thể mọc mắt ở sau lưng, ông ta quay đầu liếc nhìn Tô Dao, đợi cô đi tới, liền nở nụ cười mãn nguyện: “Cô mặc chiếc váy này rất hợp.”
Tô Dao nhếch môi không lên tiếng, cô nhìn chằm chằm vào vết sẹo lớn xấu xí trên cổ Hứa Tiềm.
Hứa Tiềm sờ lên cổ mình, giọng nói khàn khàn: “Biết nó do đâu mà có không?”
Tô Dao không hề tỏ ra hứng thú cho đến khi Hứa Tiềm nhếch khóe môi, nói: “Là do bị người ta cắn, cô đã nhìn thấy ai cắn thịt người, uống máu người bao giờ chưa?”
Hứa Tiềm mỉm cười, những nếp nhăn khô khốc trên mặt khiến ông ta trông giống như một ông lão sắp chết, tất nhiên chỉ vẻn vẹn là giống mà thôi.
Tô Dao ngồi xuống: “Nếu ông đã biết Trần Ngân Hà hận đến mức ăn thịt của ông uống máu của ông, vậy mà ông vẫn dám gả con gái mà mình yêu thương cho anh ấy, không sợ anh ấy một dao chém chết con gái ông sao?”
Hứa Tiềm nhìn chiếc váy vàng trên người Tô Dao: “Cô có biết tại sao tôi lại không chọn Chu Vũ Trần không?”
“Không giống như Chu Vũ Trần, Trần Ngân Hà là một đứa trẻ được nuôi nấng bởi một người phụ nữ dịu dàng và tốt bụng, cho dù có hận tôi đến chết thì cậu ấy cũng sẽ không ra tay với Tiểu Uyển vô tội.”
Tô Dao cắn chặt hàm răng, quả nhiên lão già điên này không nói sai chữ nào.
Sáu rưỡi tối, trời đã tối hẳn, cả xóm làng chìm vào màn đêm, ẩn chứa trong đó là ánh lửa đỏ rực. Tô Dao bước tới cửa ngước mắt nhìn ra cánh rừng rậm rạp bên ngoài, cô biết có hơn năm trăm cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang và cảnh sát rừng đang mai phục ở nơi mà cô không thể nhìn thấy. Xe chỉ huy của Cục phó Vương đã đậu cách đó mười kilomet, chỉ cần một trong ba người là cô, Hứa Gia Hải hoặc Trần Ngân Hà phát tín hiệu thì phía cảnh sát sẽ theo kế hoạch bao vây nơi này.
Tô Dao quay người bước vào sảnh tiệc, chờ cơ hội tìm cách chuyển con tin đến nơi an toàn. Hầu như tất cả người dân trong làng đều tập trung tại đây, biện pháp cứng rắn rõ ràng là không được, cũng không thể và quá nguy hiểm. Cơ hội tốt nhất là sau khi bữa tiệc kết thúc, khi các con tin đi trên đường bị đưa về nơi giam giữ.
Tô Dao im lặng quan sát, có năm người đang canh giữ con tin, trong tay đều có súng. Cô đang suy nghĩ xem làm cách nào có thể giải cứu những con tin này một cách lặng lẽ.
Hứa Gia Hải đứng bên cửa hút từng hơi thuốc, anh ta đi về phía Tô Dao, nhỏ giọng nói: “Có cách chưa?”
Hứa Gia Hải hút một hơi thuốc, quay đầu liếc nhìn lên sân khấu, đó là hướng của Hứa Tiểu Uyển: “Để tôi thử xem sao.”
Anh ta đã chuẩn bị một bao thuốc lá, trong điếu thuốc có bỏ bột thuốc, người hút phải sẽ rơi vào trạng thái hôn mê. Người dân ở đây rất cẩn trọng với người từ bên ngoài đến, nên tuyệt đối sẽ không nhận thuốc lá. Nhưng trước giờ chưa từng từ chối Hứa Tiểu Uyển.
Hứa Gia Hải dập điếu thuốc, quay người đi về phía sân khấu. Quy trình tổ chức tiệc cưới trong làng rất đơn giản, cộng với thái độ hợp tác của Trần Ngân Hà nên vốn đã đơn giản lại càng đơn giản hơn, sau khi cô dâu mời rượu mời thuốc người lớn, vậy thì buổi lễ coi như đã hoàn tất.
Con tin không được ở lại đến cuối cùng, bữa tiệc trôi qua khoảng hai phần ba thì bị dẫn đi. Năm người dân làng làm nhiệm vụ quản thúc con tin ra khỏi sảnh tiệc, chuẩn bị đi theo con đường nhỏ quay lại nơi giam giữ.
Hứa Gia Hải luôn đứng bên cạnh Hứa Tiểu Uyển, với tư cách là bạn của nhà gái, kè kè bên cạnh cô ta, nhìn cô ta mời rượu mời thuốc: “Sao lại có người rời đi sớm vậy, đã mời rượu mời thuốc mấy người họ chưa?”
Hứa Tiểu Uyển nhìn về phía cổng: “Vẫn chưa, ba tôi nói phải chăm sóc những đứa trẻ vô gia cư đó, nên không được uống rượu.”
“Vậy thì vất vả quá nhỉ.” Hứa Gia Hải giả bộ không biết gì, nói: “Hay là mời họ vài điếu thuốc?”
Hứa Tiểu Uyển ngước mắt mỉm cười với Hứa Gia Hải: “Được, anh lấy thuốc với bật lửa giúp tôi nhé.”
Một người phụ nữ tinh tường vội vàng chạy lại: “Tiểu Uyển, bên ngoài vừa tối lại lạnh, ra ngoài làm gì thế?”
Hứa Tiểu Uyển quay đầu lại nói: “Không khí trong phòng quá ngột ngạt, con ra ngoài hóng gió một chút. Thím Triệu, vừa rồi con không ăn gì nên hơi đói, thím giúp con vào bếp nấu ít trứng nhé, thím thương con mà.”
Hứa Gia Hải rũ mi nhìn Hứa Tiểu Uyển, cô ta không nhắc gì đến việc anh ta bảo mình mời thuốc mấy lính canh kia.
Hứa Gia Hải ra khỏi phòng cùng Hứa Tiểu Uyển, váy của Hứa Tiểu Uyển quá dài, giày cũng cao, nếu cứ đi như vậy thì không thể đuổi kịp mấy linh canh trước khi họ đưa con tin về đến nơi giam giữ.
Hứa Gia Hải dừng lại: “Tôi cõng cô nhé.”
Hứa Tiểu Uyển mỉm cười: “Được, nhưng gần đây tôi mập lắm, chỉ sợ anh cõng không nổi.”
Hứa Gia Hải cúi xuống, để Hứa Tiểu Uyển leo lên, rồi cõng cô ta đi về phía trước, cô ta không nặng chút nào, còn nhẹ hơn những cô gái khác, nên rất nhanh đã bắt kịp mục tiêu.
Hứa Tiểu Uyển xuống khỏi người Hứa Gia Hải, đi tới chỗ năm người canh giữ: “Chú, con còn chưa mời thuốc chú mà sao đã đi rồi?”
Cô ta vừa nói vừa lấy thuốc chỗ Hứa Gia Hải đưa cho mỗi người một điếu.
Người dẫn đầu là một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, xua tay: “Bác sĩ nói phổi chú không tốt, bảo chú phải cai thuốc lá.”
Hứa Gia Hải căng thẳng, lại chỉ nghe người đàn ông mỉm cười, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, thuốc mừng của Tiểu Uyển thì chú phải nhận.”
“Này, con khóc gì thế, kết hôn là thành người lớn rồi, không được khóc nhè suốt ngày nữa đâu. Nào, châm lửa cho chú đi.”
Hứa Tiểu Uyển lau nước mắt, bật bật lửa châm thuốc: “Ba con vẫn còn đang đợi, con về trước đây.”
Dứt lời liền kéo cánh tay Hứa Gia Hải: “Đi thôi, anh Gia Hải.”
Hứa Gia Hải ngồi xổm xuống: “Tôi cõng cô.”
Hứa Tiểu Uyển leo lên lưng Hứa Gia Hải: “Mặt trăng hôm nay đẹp quá, chúng ta đi chậm thôi.”
Hứa Gia Hải: “Được.”
Hai người họ rời đi không lâu thì thuốc bột trong điếu thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, năm lính canh yên lặng gục xuống.
Tô Dao thoát khỏi người bí mật theo dõi mình, rồi vụt ra ngoài từ con dốc đất phía sau, trầm giọng nói với những con tin đang hỗn loạn thành một cụm: “Mấy nhóc, không được lên tiếng, nghe lệnh của cô. Cô là cảnh sát, đến để đưa mấy đứa về nhà.”Thiên: Có cảm giác như CVT sẽ chết thì phải, mong là không. Có lẽ trong suốt 21 năm qua thì ngày hôm nay là ngày CVT hạnh phúc nhất, được nhận sự ngọt ngào (chiếc kẹo) của Tô Dao, được ngủ cùng anh trai. Mà không phải là TNH hoàn toàn không yêu thương em trai mình, anh vẫn còn nhớ việc CVT hay cướp chăn lúc ngủ mà, vậy nên anh đừng có lạnh lùng với em trai mình nữa mà anh Hà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.