Chương trước
Chương sau
Tô Dao nhanh chóng dẫn mọi người đến sân golf Lục Vận, cô không khỏi nhíu mày khi thấy rất nhiều phương tiện truyền thông đang vây xung quanh lối vào sân golf, cô đã nói với người phụ trách sân golf và cảnh sát ở khu vực rằng hãy che chắn để đậy tin tức, không được để lan truyền ra ngoài. Nhưng hiện tay cô còn chưa đến nơi mà các phương tiện truyền thông đã có mặt cả rồi.
Một số người rón rén bước vào sân bóng nhưng bị nhân viên bảo vệ chặn lại, một số lại đang làm báo cáo hiện trường, còn có cả một số nhân cơ hội độ nóng để phát sóng trực tiếp. Nhiều hơn nữa đó là fans hâm mộ của Tiết Vân Phi, ồn ào cả một khoảng.
Người hâm mộ không tin vào cái chết của thần tượng mình, đồng thời đối đầu với truyền thông để bảo họ đừng tung tin đồn: “Lần trước mấy người còn nói anh nhà chúng tôi âm thầm kết hôn và sinh con, sau đó thì sao, vả mặt có đau không?”
“Lần này lại nói anh nhà chúng tôi bị giết trên sân golf, tung tin đồn thất thiệt không nên tung vậy đâu, mấy người đang kiếm cơm trên bất hạnh của người khác, không đúng, người còn chưa chết, mà mấy người đã bắt đầu giật tít rồi, có còn lương tâm không hả?”
“Đừng đẩy camera của tôi, mấy vạn một cái đó, làm hỏng mấy người có đền không?” Một phóng viên giải trí có tiếng trong nghề cầm máy quay hướng vào sân golf: “Lần này không phải là tin đồn, có tin tức rõ ràng.”
Fans hâm mộ dẫn đầu là một cô gái khó tính, đối phương lập tức cởi áo ra ta chỗ và che vào ống kính của phóng viên: “Quay, quay, quay cái rắm.”
Fans hâm mộ đang mắng chửi người, không hiểu tại sao lại đột nhiên bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Không thể nào, anh nhà tôi vẫn còn trẻ như vậy, anh ấy còn chưa nổi tiếng được một năm, anh ấy có tài năng như vậy, không thể chết được!”
Những người có thể làm phòng viên trong làng giải trí đều đã thành tinh, vừa nhìn đã biết: “Cô là fan bự của Tiết Vân Phi phải không, cô cũng nhận được email rồi chứ?”
Fan dẫn đầu lớn tiếng phủ nhận: “Không phải, tôi không hiểu anh đang nói đến email gì!”
Phóng viên giải trí mỉm cười: “Cô không thừa nhận cũng chẳng sao cả, Tiết Vân Phi có chết hay không thì lát nữa đợi cảnh sát đến là biết.”
“Pi po pi po”, tiếng còi xe cảnh sát cắt qua đám đông đang ồn ào, một nhóm phương tiện truyền thông tràn đến, gần như chặn đứng đường đi của xe cảnh sát.
Mắt của phóng viên giải trí sáng rực: “Tám chiếc xe, phía sau hình như vẫn còn, email đó là thật, chắc chắn Tiết Vân Phi đã chết rồi, nếu không sẽ chẳng có nhiều cảnh sát như thế.”
Các phòng viên cầm micro vây quanh cửa kính xe cảnh sát, cảnh sát cùng nhân viên bảo vệ sân golf đuổi phóng viên sang một bên: “Cảnh sát xử lý công việc, tránh sang một bên hết đi, không được cản trở người thi hành công vụ.”
Xe cảnh sát tiến vào cổng lớn và hướng đến sân bóng nơi xảy ra án mạng.
Tô Dao xoa xoa huyệt thái dương, quay đầu lại hỏi: “Giang Bất Phàm, đã điều tra ra email đó chưa?”
Giang Bất Phàm gật đầu: “Năm mươi phút trước, tức là cùng thời điểm Tiết Vân Phi bị sát hại, có người gửi email báo cho các phòng viên, báo đài và vài fans hâm mộ lớn của Tiết Vân Phi về việc anh ta bị ám sát.”
“Máy chủ là ở nước ngoài, nên không thể tra ra thông tin của người gửi email.”
Tô Dao: “Lát nữa cậu đề cập với Cung Dương, bảo cậu ấy điều tra.” Rất có thể email này được gửi bởi chính hung thủ.
Xe cảnh sát dừng lại, Tô Dao mở cửa xe ra ngoài, viên cảnh sát phụ trách bảo vệ hiện trường giúp cô vén dây cảnh giới lên: “Đội trưởng Tô.”
Tô Dao khom lưng chui qua dây, đeo găng tay và đi về phía người đã chết là Tiết Vân Phi. Tiết Vân Phi mặc một bộ đồ thể thao ngắn tay màu trắng, khuôn mặt xám xanh, đôi mắt mở to trợn tròn, hai môi hé mở, vẻ mặt sững sờ, dường như còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã chết rồi. Cổ anh ta bị cứa một đường dao vừa sâu vừa dài, máu thịt bật ra ngoài, một nửa chiếc cổ gần như bị cắt đứt, có thể nhìn thấy cả xương đẫm máu, nếu sâu thêm chút nữa thì cổ sẽ bị đứt rời. Máu bắn tung toé ra xa vài mét trên bãi cỏ, máu thấm vào đất, hiện ra màu đỏ nâu đen đặc quánh.
Tô Dao quay người nhìn xung quanh: “Giang Bất Phàm, điều chỉnh camera giám sát trong vòng hai tiếng đồng hồ tại sân bóng, từ sau khi Tiết Vân Phi đến sân golf cho tới hiện tại, không được bỏ sót dù chỉ là một con ruồi.”
“Tiểu Trương, Tiểu Lâm, điều tra người và phương tiện khả nghi gần sân bóng.”
“Đại Vu, các mối quan hệ của Tiết Vân Phi, xem anh ta có thù oán gì với người nào hay không, gần đây những ai thân cận với anh ta xem có gì bất thường hay không.”
“Tiểu Vu, tình hình tài chính của Tiết Vân Phi.”
Tô Dao đi đến chỗ người đang ghi chép lời khai nhân chứng là Ngô Thanh Đào và lắng nghe. Nhân chứng là một sinh viên đại học khoảng hai mươi tuổi, tận dụng thời gian rảnh không có tiết của mình để làm caddie kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống. [1]
Caddie sợ hãi đến nỗi mặt mày tái mét, lời nói có chút mất trật tự: “Em đang đi nhặt bóng đằng xa, nhặt xong quay lại thì thấy anh Tiết ngã xuống, không trông thấy hung thủ.”

“Không, không, không phải, trước khi nhặt bóng em có nhìn anh Tiết, khi đó anh ta vẫn bình thường, em chỉ cúi người một cái để nhặt bóng rồi quay lại, anh Tiết chết trong chính khoảnh khắc đó, máu phun ra xa tới vài mét, rất đáng sợ!”
Caddie nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và run rẩy: “Chắc chắn anh Tiết bị ma quỷ giết chết rồi!”
Ngô Thanh Đào vừa ghi lời khai vừa nói: “Cậu là sinh viên đại học có trình độ học vấn cao vậy mà vẫn tin vào lập luận rằng ma quỷ có thể giết người hả?”
Caddie quay đầu nhìn thi thể Tiết Vân Phi một cái: “Chị cảnh sát, chị không đích thân trải qua nên không hiểu đâu, người không thể có tốc độ nhanh cùng lực mạnh như vậy được.”
Tô Dao nghe caddie nói xong liền quay sang nhìn xung quanh, hôm nay Tiết Vân Phi không hẹn bạn, mà đánh golf một mình, nhưng không phải chỉ có mình anh ta, bên cạnh có dẫn theo hai vệ sĩ. Caddie là một người bình thường, nên không chú ý đến hung thủ là đương nhiên, nhưng vệ sĩ Tiết Vân Phi thuê với mức lương trên trời không phải là để cho có. Vậy mà đến vệ sĩ cũng không phát hiện ra hung thủ, đợi đến khi Tiết Vân Phi ngã xuống, bọn họ đuổi theo ra ngoài nhưng ngay cả nửa cái bóng của hung thủ cũng không thấy.
Tô Dao không tin có chuyện ma quỷ giết người, cô quan sát xung quanh, đây không phải là một không gian có tầm nhìn hoàn toàn thoáng đãng, có một lùm cây lớn bên bãi cỏ, cùng sườn đồi nhỏ và con sông cảnh không lớn cũng chẳng nhỏ. Có hai chiếc xe tham quan đậu bên cạnh, xe này nói to thì không đúng, nói nhỏ cũng không phải, nếu dùng nó để ẩn nấp chắc chắn là đủ. Bên cạnh xe là chiếc bàn tròn dùng để để nước suối, nước ngọt cùng gạt tàn thuốc, hai chiếc ghế vải, trên lưng ghế có vắt một chiếc khăn bông trắng, phía trên bàn ghế là chiếc ô bạt che nắng lớn màu xanh đậm. Có lẽ hung thủ đã lợi dụng những đồ đạc này làm khiên che chắn rồi lặng lẽ đi tới, cứa cổ người bị hại sau đó biến mất.
Theo lời kể của vệ sĩ thì khi caddie nhặt bóng, Tiết Vân Phi đã đứng dưới ô uống nước, bọn họ nhìn thấy bóng lưng anh ta, nhưng không thấy bất cứ hung thủ nào. Đến bây giờ hai vệ sĩ vẫn cảm thấy kì quái.
Nhân viên giám định dấu vết đang trong quá trình điều tra tại chỗ, Hứa Gia Hải mở hộp dụng cụ pháp y, đeo găng tay vào, lấy ra một số dụng cụ, khom người bên người Tiết Vân Phi bắt đầu khám nghiệm sơ bộ thi thể tại hiện trường.
“Người chết là nam giới, cao một mét tám mươi ba, tuổi trên dưới hai mươi tám, thi thể đang trong giai đoạn đầu của việc tích tụ ban [2], các cơ bắt đầu cứng, ước tính thời điểm tử vong là trong vòng một giờ đồng hồ. Trên bề mặt tử thi có nhiều vết thương cũ, nguyên nhân tử vong là do đứt động mạch cảnh và khí quản, cụ thể hơn thì cần phải tiến hành khám nghiệm kỹ càng mới rõ.”
Tô Dao cởi áo của Tiết Vân Phi ra để nhìn vết thương trên người anh ta: “Những vết thương cũ này liệu có liên quan gì đến hung thủ không?”
Hứa Gia Hải ấn lên một vết bầm tím trên bụng Tiết Vân Phi: “Cái khác không nói, vết thương này là thương nặng, người đánh anh ta ra tay rất tàn độc, gần như đã lấy đi nửa cái mạng của anh ta rồi.”
Tô Dao ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể Tiết Vân Phi, rồi lại nhìn lên cổ anh ta: “Xương cũng gãy rồi, lực đạo và kỹ năng này không phải là thứ mà người bình thường có được.”
Người khác không nói, ngay đến cả bản thân cô cũng không có bản lĩnh ấy.
“Công phu của hung thủ rất giỏi, cách ra tay đơn giản nhưng thô bạo, vô cùng máu lạnh vô tình.” Hứa Gia Hải liếc nhìn bãi cỏ bên cạnh Tiết Vân Phi: “Tình trạng vết máu vẫn nguyên vẹn, hung thủ thậm chí còn không dính một giọt máu nào của người đã khuất.”
Tô Dao đứng dậy nhìn Tiết Vân Phi đang nằm trên mặt đất, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh mười ngày trước, khi Tiết Vân Phi đưa cô về nhà, lúc đó cô vào phòng và phát hiện toàn bộ áp phích của Tiết Vân Phi đều đã bị rách, nhát dao rạch vừa dài vừa sâu ấy gần như đã chia tấm áp phích ra làm hai mảnh, không khác là bao so với thi thể trước mặt. Hình ảnh của tấm áp phích và hiện trường vụ án trước mắt lúc này dần dần trùng khớp với nhau, Tô Dao bị ánh nắng khiến cho hoa mày chóng mặt suýt chút nữa thì không đứng vững.
Ngô Thanh Đào đỡ Tô Dao, đưa cho cô một chai nước suối: “Chị không sao chứ, chị Tô?”
Tô Dao vặn nắp ra uống vài ngụm: “Không sao.”
Ngô Thanh Đào tưởng rằng Tô Dao đau lòng vì cái chết của Tiết Vân Phi nên an ủi: “Chị Tô, đợi bắt được hung thủ rồi, chị cũng có thể coi là tự tay báo thù cho thần tượng, thử hỏi xem làm gì có fan hâm mộ nào giỏi như vậy chứ.”
Sau khi khảo sát hiện trường, thi thể của Tiết Vân Phi được cho vào túi đựng xác để mang ra xe. Tô Dao ngửi thấy mùi khói thuốc, đang định lên tiếng mắng xem ai dám hút thuốc tại hiện trường vụ án thì ngẩng lên lại nhìn thấy Hứa Gia Hải.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hứa Gia Hải hút thuốc tại hiện trường vụ án, nên đi tới: “Trên thi thể có điểm khả nghi nào sao?”
Hứa Gia Hải hít một hơi thuốc: “Không có, chỉ là đột nhiên muốn hút thuốc thôi.”
Nói rồi lại đưa bao thuốc đến trước mặt Tô Dao, Tô Dao xua tay: “Tôi không hút thuốc.”
Hứa Gia Hải cất bao thuốc đi: “Cũng đúng, không thể để cô học hút thuốc từ tôi, nếu không cái tên kia sẽ một dao giết chết tôi mất.”
Hứa Gia Hải hơi khựng lại, đột nhiên nhếch khóe môi: “Cắt cổ, máu phun xa mấy mét.”
“Ý anh là sao, anh đang ám chỉ điều gì, anh từng liên lạc với Trần Ngân Hà sao?” Tô Dao nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Gia Hải: “Hai người đã gặp nhau, rốt cuộc là anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi thuận miệng nói vậy thôi, cô không cần nhạy cảm quá đâu.” Hứa Gia Hải hút thuốc xong, nhấc chân đi về phía xe cảnh sát đang vận chuyển thi thể: “Đi trước đây, về Cục làm khám nghiệm tử thi.”
Tô Dao có linh tính rằng Hứa Gia Hải biết chuyện gì đó, liền đuổi theo, hỏi thẳng: “Hứa Gia Hải, có phải vừa rồi anh đang ám chỉ rằng hung thủ là Trần Ngân Hà không? Anh ấy không thể là hung thủ, anh ấy không quen biết Tiết Vân Phi, cũng không có động cơ.”

“Tôi đâu có nói hung thủ là Trần Ngân Hà, nhưng nếu cô nói Trần Ngân Hà không có động cơ là đang nói láo.” Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao, thấy điều gì đó từ ánh mắt hơi né tránh của cô: “Cô đã nghi ngờ cậu ấy phải không?”
Tô Dao: “Không, có chết tôi cũng không thể nghi ngờ anh ấy.”
Cô chỉ có chút sợ hãi mà thôi.
Hứa Gia Hải khẽ cười: “Tuy rằng cái tên đó cố chấp, thích ghen tuông, tính chiếm hữu mạnh, đại đa số thời gian luôn hành động như một kẻ mất trí, nhưng cậu ấy tuyệt đối sẽ không giết người.”
Tô Dao: “Vậy khi nãy anh nói cái gì mà cắt cổ?”
Hứa Gia Hải: “Đùa thôi, cô đừng nghĩ là thật.”
Tô Dao thật muốn chửi người, đùa mà đùa kiểu thế hả, chẳng trách Trần Ngân Hà luôn thích nổi cáu với Hứa Gia Hải, anh ta đúng là thiếu đòn mà.
Trước khi thi thể của Tiết Vân Phi được vận chuyển đến phòng khám nghiệm tử thi của phòng Pháp y thành phố, thì tin tức về vụ ám sát đã được lan truyền rộng rãi, trên mạng xuất hiện đầy rẫy các bài báo liên quan.
Giới truyền thông và cư dân mạng đồn đoán nguyên nhân cái chết rất kỳ lạ, có người cho rằng một nữ minh tinh nào đó yêu anh ta nhưng không được đáp lại nên thuê người giết anh ta, có người lại nói vì lý do công việc, ví dụ như bài hát nổi tiếng của Tiết Vân Phi là đạo nhạc, tác giả ban đầu thấy anh ta kiếm được cả danh tiếng lẫn tiền bạc nên tràn ngập nỗi tức giận và phẫn uất, còn có người nói là do một tên hung thủ biến thái ra tay, kẻ giết người không có lý do, chỉ muốn cảm nhận khoái cảm của cái chết, máu lạnh vô tình như ác quỷ.
Có rất nhiều tay săn ảnh có năng lực trên các phương tiện truyền thông, cái gì cũng có thể chụp được. Ai đó đã tung ra vài tấm ảnh, vào chín ngày trước, khi Tiết Vân Phi đang ở gần công ty thu âm, anh ta đã đánh nhau với một người người đàn ông.
Đại Vu báo cáo: “Bình thường Tiết Vân Phi rất thân thiện với mọi người, thích làm từ thiện, các mối quan hệ cá nhân cũng tốt, trước giờ chưa từng gây thù chuốc oán với ai, một số đối thủ cạnh tranh của các tài nguyên giải trí cũng đã được điều tra, không có nghi phạm gây án nào cả.”
Đại Vu gõ gõ vào chiếc máy tính bảng, mở ra vài tấm ảnh mà paparazzi chụp được chín ngày trước: “Người đàn ông này rất đáng ngờ.”
Tô Dao xem xét, tấm ảnh được chụp vào buổi tối, bối cảnh là một con hẻm không lớn không nhỏ, Tiết Vân Phi đang đối đầu với một người đàn ông, có vẻ người đàn ông kia ra tay rất mạnh, khiến Tiết Vân Phi bị đánh ngã ra đất. Tô Dao nhìn bóng lưng người đàn ông, vừa nhìn đã nhận ra ngay, người này là Trần Ngân Hà.
Mười ngày trước, cô đi ăn cùng Tiết Vân Phi, sau đó Tiết Vân Phi đã đưa cô về nhà. Ngày hôm sau, Tiết Vân Phi mua chín mươi chín bông hồng bảo trợ lý của mình gửi đến Cục Công an thành phố, Tô Dao đã từ chối và hoàn toàn không để tâm tới chuyện này. Đêm đó, Trần Ngân Hà đã chặn Tiết Vân Phi trong con hẻm và đánh anh ta một trận rất nặng.
Càng ngày Tô Dao càng không hiểu Trần Ngân Hà, nếu như nói anh không thích cô gặp anh, nhưng lại ghen tuông bừa bãi rồi ra tay đánh người tàn ác như vậy, thì tại sao anh không ra mặt rồi cho cô một lời giải thích.
Đại Vu nhận điện thoại, sau đó mở email trên máy tính bảng, tải xuống một đoạn video giám sát, nói: “Đã tìm được camera giám sát trong con hẻm đó, khả năng cao có thể quay được khuôn mặt người đàn ông kia.”
Video đang được tải xuống, Tô Dao nhận lấy máy tính bảng từ tay Đại Vu: “Cậu đi…”
Cô đang nghĩ cách đuổi Đại Vu đi: “Cậu đến phòng vật chứng lấy đồ giúp tôi.”
Sau khi Đại Vu rời đi, Tô Dao dừng quá trình tải đoạn video lại, không phải cô muốn bao che cho Trần Ngân Hà mà hung thủ không thể là Trần Ngân Hà, nên việc tập trung vào anh sẽ chỉ lãng phí thời gian.
“Sao lại dừng tải?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói, Tô Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Cục trưởng Khương.
Cục trưởng Khương ngồi xuống, cầm lấy máy tính bảng trong tay Tô Dao, tiếp tục tải: “Trong quá trình điều tra vụ án, không được bỏ qua bất cứ điểm nghi vấn nào.”
Sau khi đoạn video được tải, Cục trưởng Khương nhấp vào nút phát. Hình ảnh camera có độ nét cao, quay lại rất rõ ràng, Tiết Vân Phi cầm theo cốc cà phê ngang qua con hẻm, sau đó bị một người đàn ông mặc áo sơ mi hồng kéo vào trong hẻm, trước khi Tiết Vân Phi kịp phản ứng lại xem đang có chuyện gì xảy ra thì đối phương đã vung nắm đấm đấm vào người anh ta.
Cốc cà phê của Tiết Vân Phi rơi xuống, chất lỏng màu nâu vương vãi khắp mặt đất. Tiết Vân Phi hoàn toàn không phải là đối thủ của người đàn ông, không có khả năng phản đòn, nên bị đánh gục dưới đất chẳng thể đứng dậy. Khả năng cao nhưng vết thương kinh khủng được phát hiện trên cơ thể anh ta trong quá trình khám nghiệm tử thi đều là do bị người đàn ông kia đánh.
Người đàn ông đánh Tiết Vân Phi liên tiếp hơn mười phút, cuối cùng anh nhỏ giọng thì thầm câu gì đó bên tai anh ta, rồi đứng dậy chậm rãi chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình. Camera đã quay lại được khuôn mặt và biểu cảm khi đó của anh. Anh khẽ nhếch môi, khóe mắt cong cong trông như đang cười, nhưng ánh mắt lại đầy ác ý, sát khí và sự điên cuồng, giống như ma quỷ đi trong bóng tối, khiến người nhìn qua màn hình cũng phải rùng mình phát lạnh.
Cục trưởng Khương nhìn Tô Dao, ánh mắt sầm xuống: “Bây giờ cô còn dám nói rằng Trần Ngân Hà không có điểm đáng nghi nào nữa không?”[1] Caddie là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân.
[2] Tích tụ ban: Sau khi một người chết, máu sẽ rơi vào các mạch máu trên thi thể, lúc này máu vẫn còn giới hạn trong mạch máu và chưa lan ra bên ngoài mạch máu. Thời kỳ này là thời kỳ tích tụ ban của tử thi. Trong giai đoạn này, nếu dùng ngón tay ấn vào những đốm ban đó thì máu từ mao mạch nơi bị ấn sẽ chảy ra xung quanh, ban tạm thời biến mất, nhưng sau khi xả áp, máu sẽ chảy trở lại.Thiên: Đùa chứ má Trương biến anh Ngân từ con đẻ thành con ghẻ luôn rồi, ahuhu, sao lại hành anh tôi tội thế này:(
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.