Tuấn để ý ánh mắt của Khánh nhìn mình chằm chằm thì cũng đoán được ý nghĩ đằng sau khuôn mặt dấu dấu diếm diếm gì đó.Anh bề ngoài tỏ vẻ không muốn thôi.
Thật chất khi nghe Chi nói sẽ cho anh cõng cô ba vòng sân trường thì anh phái muốn chết nhưng vẫn kìm hãm lại để ra vẻ cho ai kia tức chơi.
" Có chơi có chịu "_anh nói ra câu này nhằm khẳng định mình đã chơi thì phải chấp nhận hiện thực.
Bỗng nhiên vừa dứt lời từ đằng sau Lý Thừa Trạch đã lên tiếng:
"Cậu vừa nói gì hả Tuấn? "
Trạch muốn xem xem là mình không nghe nhầm.Cái gì mà có chơi có chịu với lại còn có Chi ở đây thì anh nghĩ cũng chả có việc gì đang xảy ra mà tốt lành gì mấy.
Tuấn sững sờ trước câu hỏi của Trạch.Tên này bị điên hay sao mà hôm nay nhiều chuyện hơn mọi ngày vậy ta?
Bỗng chốc đầu anh loé lên một ý nghĩ điên rồ nhưng cũng không kém phần có lợi cho bản thân anh hơn.Nếu Trạch thích Chi thật thì làm sao mà anh có cơ hội theo đuổi?
Nên người ta mới có câu:
" Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng ".
Tuấn trả lời với quyết tâm cõng Chi.Không lẽ một nam tử hán đại trượng phu như anh lại đi thua một tên công tử bột chứ?
" Tôi thua,thì tôi chịu chứ có gì đâu mà căng thế? "
Trạch càng điên lên vì hồi nhỏ anh cũng hay cõng cô đi chơi.Không ngờ nay ngoài lệ ấy lại dành cho tên bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-luoi-tinh-khong-the-thoat/3597074/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.