Lúc kể xong câu chuyện, ánh mắt của Mai Linh vẫn còn lấp lánh ý cười, có chút mộng mơ thoáng qua đôi gò má ửng hồng của người con gái, cô vui vẻ ngẩng đầu nhìn A Hào, anh ta lập tức mím môi nói:
- "Câu chuyện rất hay".
Phải, chuyện rất hay, đối với mọi người kết thúc rất có hậu.
Ngay lúc đó, tiếng động cơ của xe ô tô từ cổng lớn tiến vào, hai người đồng loạt ngoái đầu lại nhìn, lúc này xe đã vào đến sân rồi dừng hẳn, Hoàng Phong từ trên xe mở cửa bước xuống, nhìn thấy người yêu còn đang ngồi trên xích đu ngơ ngác thì mỉm cười dịu dàng đi đến chỗ cô, vừa đi hắn vừa hỏi:
- "Cảm thấy thế nào rồi?"
Mai Linh nhìn thấy hắn đã trở về thì vui mừng nở nụ cười, cả gương mặt xinh xắn đáng yêu sáng bừng lên, khác hắn dáng vẻ ủ rủ lúc ban nãy.
- "Anh!"
Cô đứng dậy chạy bước nhỏ đến gần hắn, Hoàng Phong vội ba bước thành hai đi nhanh lại ôm cô vào lòng, mùi long diên hương quen thuộc khiến cho Mai Linh cảm thấy yên bình đến lạ, trong vô thức, cô nắm chặt lấy vạt áo của hắn, nhắm mắt ngả đầu vào lồng ngực ấm áp thân thương.
Chiếc khay bạc trên tay A Hào vô thức bị siết chặt, cánh tay màu đồng săn chắc hơi run lên, anh ta nheo mắt nhìn theo hai người bọn họ, một suy nghĩ không nên có đột nhiên xuất hiện trong đầu: Giá mà, giá mà dáng vẻ vui mừng đó...
- "Đã uống thuốc chưa?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-long-anh/2822232/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.