Hoàng Phong nhận thấy cơn sốt đã có dấu hiệu thuyên giảm thì vô cùng mừng rỡ, hắn loay hoay kiểm tra thân nhiệt cho cô, quên mất tình cảnh hiện tại của hai người.
Mai Linh chậm chạp phản ứng lại, cả cơ thể cô nóng bừng khó chịu, tuy rằng đã không còn nhức mỏi như ban nãy nữa, nhưng dù sao cũng vừa trải qua sốt cao, lấy lại được tỉnh táo ngay là điều không thể.
Cô chớp mắt lờ đờ nhìn về phía người đàn ông đang bận rộn kiểm tra tới lui kia mà trong lòng như bị vò nắn, một dòng nước mắt bất chợt lăn dọc theo thái dương.
Có phải vì cô bị bệnh mà sinh ra ảo giác không? Sao người đàn ông khiến cô vừa hận vừa yêu này lại xuất hiện ở đây?
Là nhớ nhung, cũng là hờn giận khiến cho cô không thể kiềm soát được cảm xúc trong lúc bản thân đang yếu ớt nhất.
Từng hàng lệ nóng tuôn trào, cô mím chặt môi, nhìn chăm chăm về phía hắn bằng đôi mắt long lanh ướt nước.
Trông thấy cảnh đó, Hoàng Phong giật mình bừng tỉnh.
Giữa hai người...không thể như lúc trước được, bọn họ còn có khúc mắc chưa được giải quyết.
- "Anh xin lỗi..."
Hoàng Phong cúi đầu nói khẽ với cô, một nỗi sợ hãi quen thuộc lại trào dâng.
Không gian giữa hai người rơi vào yên tĩnh, qua một lúc sau, hắn nhìn thấy môi cô mấp máy điều gì đó, thế nhưng đợi đến khi hắn khom người xuống muốn nghe thì cô đã yên tĩnh nhắm mắt lại.
Mai Linh mỗi khi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-long-anh/2822223/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.